Con đường hiu hắt bởi chuyện tình dở dang, tình cảm không thành, nên lười qua lại. Con đường trở nên “phủ đầy rong rêu” được miêu tả trong bài thơ Con đường hiu hắt của tác giả Dương Hoàng.
Bài thơ HIU HẮT CON ĐƯỜNG
Tác giả: Dương Hoàng
Kể từ lần cuối qua đây
Lối xưa giờ đã phủ đầy rong rêu
Bởi vì lỡ một tiếng yêu
Không còn dệt bức tranh thêu đậm tình
Để rồi ta lại phiêu linh
Người xưa đi mất còn mình ta thôi
Ân tình ngày ấy xa xôi
Để cho cảm xúc bồi hồi luyến thương
Bây giờ tình mãi vấn vương
Hai ta ngược lối con đường ly tan
Xuân qua hạ tới thu tàn
Đông về lòng thấy chứa chan muộn phiền
Chắc là hết nợ hết duyên
Xua tan giấc mộng chung thuyền bên nhau
Tình yêu giờ đã nát nhàu
Đường xưa hiu hắt một màu rong rêu.
D H
Bài thơ Con đường hiu hắt là sự cảm khái “kể từ lần cuối” qua con đường ngày xưa thường lui tới, giờ “hết nợ hết duyên” nên không còn hay qua lại, để con đường “hiu hắt một màu rong rêu”