Bài thơ Bên dòng Thạch Hãn là một sáng tác mà Nguyễn Đình Huân viết về con sông này. Ngày xưa dòng sông đôi bờ lãng mạn trong vắt những mộng mơ. Để rồi như phượng hồng chớm nở hai bên sông. Và rồi giữa bom đạn đã để lại bao nhiêu đau thương cho người ở lại.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Cuối tháng bảy anh về bên Thạch Hãn
Dòng sông xưa vẫn lãng mạn đôi bờ
Thạch Hãn êm đềm trong vắt mộng mơ
Hàng lau trắng đứng phất phơ trong gió
Anh nhớ về mùa hè xưa cháy đỏ
Những cánh phượng hồng chớm nở bên sông
Anh đã cùng các đồng đội xung phong
Vượt lửa đạn giữa mênh mông sóng vỗ
Bên kia bờ mục tiêu nơi thành cổ
Bỗng chớp nhoà tiếng đạn nổ bom rơi
Thằng bạn thân đã trúng đạn chơi vơi
Nó ra đi không nói lời từ giã
Thạch Hãn đây sao vừa quen vừa lạ
Người lính già mái tóc đã hoa râm
Nước mắt rơi anh khóc bạn âm thầm
Nó nằm đây dưới đáy sông loáng nước
Tuổi hai mươi còn dở dang mộng ước
Giấc mơ giảng đường khi tổ quốc bình an
Thương mẹ ở quê cuộc sống cơ hàn
Khô nước mắt vì con ngoan đi mãi
Bỏ lại quê hương một cô bạn gái
Với lời thề mùa hoa cải nên duyên
Bạn thân ơi xin bạn cứ bình yên
Việc chăm sóc mẹ hiền mình có tớ
Trên đây là Bài thơ Bên dòng Thạch Hãn mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này bạn có thể phần nào hiểu được tâm tư khi trở lại dòng sông này. Đó là hình bóng năm xưa đã cùng nhau kề cạnh. Để rồi bao nhiêu năm tháng bom đạn chiến tranh đã làm con người ta mãi rời xa nhau.