Bài thơ Cơn mưa chiều gợi lại trong lòng của con người ta bao nhiêu suy tư. Đó là khi cơn mưa đổ ào ào trên phố vắng. VÀ rồi ta thấy lòng mình lạnh cả cõi nhớ thiết tha. Anh nơi ấy có nhớ chăng, mình em nơi đây luôn khắc khoải mong anh về lắm đó.
Thơ: Mạc Phương
Cơn mưa đổ ào ào trên phố vắng.
Thấm lạnh lòng cả cõi nhớ thiết tha.
Anh nơi ấy đang công sở vắng nhà.
Em khắc khoải mong anh về lắm đó.
Người phụ nữ chốn vùng quê nghèo khó.
Lỡ yêu anh chàng trai phố thị thành.
Dẫu biết rằng…Tình cũng chỉ mong manh.
Nhưng em nhớ…Thật lòng em rất nhớ !
Anh có nghe con tim em nức nở.
Bão giông về vần vũ áng mây đen.
Nghe lòng mình ứa sầu đau nghèn nghẹn.
Biết làm gì để quên được anh đây ?
Em ước gì biến thành một đám mây.
Che con đường anh đi ngày nắng hạ.
Để chiều chiều dòng thời gian vội vã.
Theo anh về căn nhà nhỏ gọn gàng.
Nhìn làn mưa khiến em cứ mơ màng.
Được cùng anh sửa soạn chiếc áo tơi.
Tiễn ra cửa nụ hôn ngọt lịm môi.
Câu tạm biệt…Em chờ anh về nhé !
Đọc Bài thơ Cơn mưa chiều ta cảm nhận được một nỗi lòng. Và đó cũng chính là sự nhung nhớ mogn anh trở về. Em ước gì mình có thể trở thành một đám mây để che cho anh một ngày đi nắng hạ. Và rồi chiều chiều dòng thời gian vội vã theo anh về nơi tổ ấm đôi ta.