Bài thơ Mộng ước tàn phai của Nguyễn Đình Huân viết với những câu thơ vô cùng xót xa. Đó là khi em đâu còn là người thơ ngây như ngày trước. Ngày đó chưa phân biệt gái trai vẫn luôn hái hoa dại bên sông. Nhưng rồi khi lớn lên với đôi má hồng em lại đi về miền đất mới để mặc tôi ở lại với những nhớ mong.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Em đâu còn ngây thơ như ngày trước
Thuở mười ba mình sánh bước bên nhau
Cứ hồn nhiên cùng lũ trẻ chăn trâu
Ta tập bơi trên sông sâu ngoài bãi
Chưa phân biệt con trai hay con gái
Vẫn cùng nhau hái hoa dại bên sông
Rồi một hôm chợt thấy má em hồng
Em cười tươi sao trong lòng thích thế
Mình lớn thêm giữa dòng đời dâu bể
Em dịu dàng biết e lệ làm duyên
Đôi ta yêu nhau là lẽ tự nhiên
Ai ngờ đâu em tới miền đất mới
Bao năm qua anh vẫn chờ vẫn đợi
Ngày tháng dài lòng vời vợi nhớ thương
Em không về tình ta mãi vấn vương
Ta không còn chung con đường ngày trước
Em bước xuôi còn anh đi về ngược
Nên tình mình mộng ước đã tàn phai
Chúc cho em luôn hạnh phúc bên ai
Để mặc anh với đêm dài thương nhớ
Trên đây là Bài thơ Mộng ước tàn phai mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Thông qua bài thơ này bạn có thể cảm nhận sâu sắc được những suy tư tình cảm của người ở lại. Bởi thứ còn lại lúc này cũng chính là những sự nhớ nhung và chua xót tận đáy lòng này.