Bài thơ Thương quá lục bình là sáng tác viết về phận bèo trôi nổi. Đó là khi con người ta được trở về bến cũ và nhớ hình dáng người thiếu nữ năm nào. Cuộc đời của người con gái cũng như cánh lục bình trôi mà thôi. Đó là một loài hoa hoang dại và lênh đênh ở giữa dòng đời này.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Nay trở về bến cũ
Đứng ngắm lục bình trôi
Nhớ xưa thời thiếu nữ
Em thường nói với tôi
Cuộc đời người con gái
Giống hoa lục bình thôi
Là loài hoa hoang dại
Lênh đênh giữa dòng đời
Trên dòng trôi trôi mãi
Sông bên lở bên bồi
Biết có còn trở lại
Bến nước xưa một thời
Tôi về thăm bến cũ
Biết em đã đi rồi
Em theo người xa xứ
Bỏ con đò đơn côi
Có một người lữ thứ
Nhìn con nước đầy vơi
Lòng âm thầm tự nhủ
Thương quá lục bình ơi.
Trên đây là Bài thơ Thương quá lục bình mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Thông qua đó bạn có thể phần nào cảm nhận được những suy tư tình cảm của con người ta. Đó là nỗi lòng của người ở lại khi người xưa đã mãi đi mất rồi.