Thơ Hay

Chìm đắm vào những bài thơ đêm buồn phố thị cô đơn lạc lõng được săn đón nhất

Những bài thơ đêm buồn phố thị sẽ mang đến cho bạn một góc khuất của cuộc sống thường ngày. Nơi phố thị phồn hoa đầy bon chen và cám dỗ khiến chúng ta bị cuốn vào theo quy luật của nó nhưng mỗi khi chúng ta sống chậm lại một chút, ta sẽ thấy nơi thành phố này thật cô đơn và lạc lõng. Có những nỗi buồn ta không biết chia sẻ cùng ai vì họ đều phải bận rộn để lo cho cuộc sống của họ. Hãy đắm mình vào những bài thơ ngắn đêm buồn này để vơi đi những tâm sự trong lòng mình nhé!

Những bài thơ đêm buồn phố thì sẽ là một nơi để chúng ta có thể chia sẻ và giải tỏa đi những nỗi cô đơn nơi phố thị đông đúc này. Nhìn dòng người tấp nập sao thấy lòng mình lạc lõng đến lạ. Màn đêm buông xuống, chợt nhận ra ta đã quá mạnh mẽ khi một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện. Nhưng hãy thử một lần cho phép mình yếu đuối bạn nhé! Đắm mình vào những bài thơ ngắn đêm buồn này ngay bây giờ nhé các bạn!

– Đôi khi tôi muốn quay về
Lặng im điếu thuốc đỏ lề phố đêm
Lòng không nhớ cũng không quên
Thầm nghe lá thức ngủ trên đỉnh đầu.
Đôi khi chẳng biết vì đâu
Tôi ngồi đốt lửa nguyện cầu vu vơ
Lòng không thực cũng không mơ
Thầm nghe tiếng nói tín đồ trong tôi.
Đôi khi bỗng thấy xa xôi
Những bạn bè cũ đang ngồi quanh đây
Lòng không tỉnh cũng không say
Tôi cầm ly rượu biết xoay phương nào.
Đôi khi tôi đã đứng chào
Một bông hoa nở bên rào nhà ai
Lòng không đậm cũng không phai
Thoáng nghe khuây khoả một vài buồn lo.
Đôi khi tôi tự dặn dò
Cõi này tôi có đói no vui buồn
Lòng không dứt cũng không vương
Mỗi ngày mỗi bước hành hương đời mình.

– Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?
Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang
Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?
Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…

– Thành phố đêm, lấp loáng ánh đèn
Vòng tay êm trong từng ngõ nhỏ
Em lang thang đoạ đầy nỗi nhớ
Em đang đi …về phía không anh
Hồ Tây đêm đẹp đến nao lòng
Từng đôi từng đôi thì thầm rạo rực
Anh ngủ chưa, hay còn thao thức?
Có chút gì náo nức giữa màn đêm…
Càng xa anh càng nhớ nhiều thêm
Em loanh quanh vòng về Thuỷ Tạ
Cơn mưa chiều còn vương ghế đá
Chỗ mình ngồi chụm sát một đôi
Chẳng thể nào chịu nổi đơn côi
Dẫu dặn lòng mình đừng bấn bíu
Ánh mắt anh, nụ cười vướng víu
Theo em hoài mỗi nẻo đường khuya…
Mặc kệ em, mưa dẫu ướt ai kia
Anh ngồi đâu bên khung cửa nhỏ
Để bình yên nghe tim mình đập rõ
Có nhịp nào thảng thốt về em?
Son phấn dập dìu phố xá đêm đêm
Có tình yêu hay lọc lừa xảo trá
Rẽ ngang qua quán cà phê nhỏ
Ngồi một mình, ảo giác có anh…
Hà nội đêm thanh vắng mát lành
Em hít hà sương đêm căng ngực
Thành phố đêm nay cùng ta thức
Ngu ngơ hoài ơi… kẻ lang thang!

– Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say
Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?
Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong
Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu
Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình thuở bình minh…

– Sương chảy máu dọc con đường
Gió về, cứ ngỡ sông Hương chết rồi
Còn tôi, chạy với tôi thôi
[Ngày mai, chắc chắn trên trời có mây]
Tôi về, chạy dưới tàn cây
Đèn khuya mắc cỡ trên vai gái già
Lên Thiên Mụ, xuống Đông Ba
Ngược xuôi, xuôi ngược cũng là nhân gian
Con ve vừa thoát miệng hang
Trời ơi! đã chết trên bàn tay ai
Vòng xe đo đoạn đường dài
Vòng đời đo những hoạ tai bất thường
Có thương thì giữ lời thương
Chết rồi, tiễn một nén hương thôi mà!
Về đi, chạy chậm thôi nha!
Ngày mai, gặp lại thì ta cùng cười.

– “Đêm nay lạnh tôi ngồi nghe em kể
Chuyện ngày xưa hai đứa để trong tim
Chuyện ngày nay ta còn mãi kiếm tìm
Trong áng thơ ngây ngô thời xưa cũ”
Mùa này rét giá băng từng hơi thở
Anh còn hoài trở giấc mộng tình say
Lối em về có đơn lạnh: tối nay?
Khi ngõ về tái tê vì gió trở
Anh khẽ hát bài tình ca dang dở
Nhớ về em nơi cuối tận trời xa
Chuyện hôm qua sao cứ hoài nức nở
Xin người đừng quên một dấu chân qua
“Tìm đâu đây kỷ niệm thời hoa tím?
Dấu trong lòng một thuở luyến thương nhau
Dư hương xưa đọng nơi hạt lệ sầu
Đêm nay vẫn tôi ngồi nghe em kể…”

– Thành phố đèn cao áp
Hàng me xanh đêm vàng
Sân khấu trời em hát
Tình yêu trôi mênh mang
Khán giả ngồi hân hoan
Ly cam sành ngọt lịm
Bài ca đêm màu nhiệm
Trải lòng cùng tim gan
Tình ai cùng chứa chan
Cho lòng tôi trúng đạn
Viên đạn tình ai bắn
Cho tim mình tử thương
Đêm là đêm uyên ương
Sao chẳng lời hò hẹn
Mà tình yêu cứ đến
Cho một đời vấn vương?

– Em về hương thu trong mắt xinh
Rải khắp phố quen những chút tình
Trời sang mùa mới, em thay áo
Có nhớ mùa xưa: chuyện chúng mình?

– Đêm chìm vào giấc lặng im
Nửa khuya chầm chậm đi tìm chính ta
Vẩn vơ khói thuốc nhạt nhòa
Mà trong sâu lắng hồn hòa vào thơ
Trời đêm trăng mãi ngẩn ngơ
Như ta vẫn chỉ ơ hờ thế gian
Tình trong câm lặng ngút ngàn
Mình anh đêm lạnh… muôn vàn nhớ thương!

– Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người
Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai
Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu
Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu
Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ
Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…

– Đông sang mùa về lạnh quá
Anh nghe rét buốt tâm hồn
Em nơi phương trời xa lạ
Quên rồi một buổi hoàng hôn!
Anh đi về trên lối ấy
Gió đông buốt giá vai gầy
Đường xưa bây chừ vẫn vậy
Giọt sầu ngả bóng hàng cây
Em ơi! Mùa đông nơi đó
Có còn nhớ đến đông xa?
Gió đông thì thầm rất nhỏ
Đâu rồi em gái chiều qua?
Khói thuốc loang trong màn tối
Hồn thơ giăng lối em về
Nắng ơi thôi đừng lên vội
Cho ai quên những ước thề
Nét bút ngày nay lạ thế?
Rạng lên một dáng em hiền
Trăng lên trời mây chợt tím
Thẫn thờ vẽ dáng em nghiêng
Đông sang mùa về lạnh quá
Lâu rồi phố ấy em qua?
Gió vít hồn thơ trăn trở
Ai đưa em về nơi xa?

Những bài thơ đêm khuya thanh vắng hay và ấn tượng luôn khiến trái tim các bạn thổn thức. Phải chăng trong cuộc đời này ai cũng mang trong mình những nỗi buồn không muốn chia sẻ cùng ai. Cuộc sống này đâu phải dễ dàng, một khi bạn ra đời thì bạn sẽ cảm nhận được những áp lực lớn từ cuộc sống. Hãy theo dõi những bài thơ ngắn đêm buồn để cảm nhận nhé!

– Vì đã nếm đủ vị đời chua chát
Bao nỗi buồn đã lấn át con tim
Nên bây giờ tôi chỉ sống lặng im
Để tâm hồn tìm một nơi bình lặng
Khi bờ môi đẫm chan đầy giọt mặn
Do cuộc đời không may mắn như ai
Bao năm trời vẫn tay trắng đôi tay
Đường nhân duyên lại thấy dài quá đổi
Có đôi lúc lòng buồn thầm tự hỏi
Tôi đã sai và lầm lỗi chổ nào
Mà nhận về toàn hụt hẫng thương đau
Niềm vui đến lại tan mau vỡ vội
Còn những thứ không mong chờ ngóng đợi
Lại song hành chung lối cuộc đời ta
Đến bao giờ vơi hết nỗi xót xa
Hay phải chăng đó chỉ là mơ ước
Đời vô tình một mình tôi lê bước
Nhưng chẳng hề biết trước sẽ về đâu.

– Nếu mệt rồi xin anh cứ đi đi
Kẻ trốn chạy chẳng có gì đáng giữ 
Em ở lại ném nỗi buồn quá khứ
Vào khoảng không và em tự chôn vùi
Bao ngày rồi nghĩ lại có gì vui
Toàn nước mắt với ngậm ngùi đau khổ 
Nếu không thể thương em người đừng cố
Yêu giả vờ ai hối lộ cho đâu?
Nếu mệt rồi anh cứ nói một câu 
Để em biết không u sầu chi nữa 
Ta khép lại mối duyên nồng đôi lứa
Đóng tim mình và khóa cửa từ đây
Trời tháng tư những sợi nắng hao gầy 
Làm héo rũ cả tàn cây lá cỏ
Em độc bước nhìn về nơi quán trọ
Chẳng còn ai để đứng đó đợi chờ
Nếu mệt rồi thì anh hãy làm ngơ
Đừng vướng bận những khắc giờ đã cũ
Tình trót nhạt nên chẳng còn vui thú
Níu làm sao khi đã đủ mệt nhoài.

– Tôi lặng lẽ rời xa vùng kỷ niệm 
Khúc nhạc lòng đau đến cháy ruột gan 
Dấu yêu xưa là thương nhớ ngút ngàn
Là khắc khoải của tâm can thổn thức
Cố gắng gượng không cho mình ngã gục
Thầm nhủ lòng vì hạnh phúc người ta
Mà cớ sao hình bóng chẳng phai nhòa
Dòng kỷ niệm đã xa rồi…năm tháng!
Tôi trở về sống lẻ loi thầm lặng 
Ủ men tình trong đắng đót hư hao
Một mình tôi nên thiếu hẳn ngọt ngào
Thừa cay chát chẳng sao mà đủ vị…!
Tôi ngốc nghếch hay là đang ích kỷ 
Sống cho người hay chỉ sống cho tôi
Nỗi đớn đau thốt mãi chẳng nên lời
Ươm mầm sống giữa dòng đời nghiệt ngã
Tôi trở về với cõi lòng băng giá
Gửi lại người tất cả những yêu thương 
Một mình tôi sống trọn kiếp vô thường
Mong thanh thản tìm quên ân tình cũ !

– Ta lại một mình trong bóng tối cô đơn
Chỉ có màn đêm là thấy ta hiện hữu
Hắn vui cười nhưng có bao giờ hiểu
Ta thức cùng để gặm nhấm nỗi đau
Hắn vuốt ve mơn trớn rất ngọt ngào
Lời ta nói hắn nuốt vào từng chữ
Hắn chỉ nghe chẳng bao giờ cự nự
Sao ta nói nhiều ta cứ mông lung
Khi buồn vui cũng thấy hắn bước cùng
Đường gian khổ đôi lần ta chùn bước
Đường lạc lõng một mình ta cố gượng
Hắn chẳng nói gì chỉ luôn ở cạnh bên
Có những điều ta chỉ muốn lãng quên
Muốn vùi chôn tận sâu trong tiềm thức
Nhưng khi đêm về nó trỗi lên đau nhức
Để rồi ta cứ thao thức đến tàn canh
Đừng mang cho ta những thứ ngọt lành
Miệng dối trá cợt cười trong phút chốc
Tình cảm nhất thời đừng nên lừa lọc
Ta ngu ngơ chỉ biết khóc ngậm ngùi
Cạn ân tình nên hai hướng rẽ đôi
Bao hờn oán còn lời nào cay đắng
Nói hết đi dẫu sầu dâng chất ngất
Để ta cùng đêm trút cạn nỗi niềm
Để rồi mai ta khóa nốt trái tim.

– Ngồi một mình giữa đêm tối mênh mông
Em cố quên những ấm nồng thuở trước
Nhưng giờ đây điều mà em làm được
Là tự tay lau giọt nước mắt rơi
Hứa làm chi rồi anh vội quên lời
Để tình mình chìm sâu nơi đáy vực
Biết không anh…? Em vẫn nghe buốt nhức
Từ thẳm sâu bên trái ngực… anh à…!
Anh đi rồi vui cùng với người ta
Chuyện với anh chắc đã là quá khứ
Chỉ riêng em vẫn ngập ngừng do dự
Giữa…nhớ…quên… để mọi thứ chênh chao
Đêm từng đêm giọt nước mắt trực trào
Lòng chung thuỷ anh làm sao thấu tỏ
Dù em biết anh đã là của họ
Nhưng không sao ngăn tim nhỏ thôi yêu.

– Trả cho anh những gì còn sót lại
Rồi chúng mình sẽ mãi mãi cách xa
Thời gian trôi yêu thương cũng nhạt nhòa
Thứ còn lại sẽ chỉ là kỷ niệm
Em từ giờ sẽ thôi không tìm kiếm
Một mối tình đã chết lịm thương đau 
Lầm tin anh em bước lỡ nhịp cầu
Nên giờ đây tự mình khâu vá lại
Vết thương lòng đang ỉ âm tê tái 
Và dặn lòng em sẽ phải buông thôi
Bởi anh nay là của họ mất rồi
Mong ngày tháng sẽ cuốn trôi tất cả
Để chúng mình thành hai người xa lạ
Để thôi đau khi lạnh giá chuyển mùa
Một chữ tình sao nhiều quá chát chua 
Tại vì đâu nỡ cợt đùa… Anh hỡi…?!

– Đêm thao thức ra vào chẳng ngủ 
Nhớ về người chuyện cũ dần khơi
Ngỡ rằng duyên đượm tuyệt vời 
Ai ngờ thuyền lạc xa nơi biển tình
Không muốn nhớ bóng hình mãi hiện 
Sóng trào dâng hòa quyện nhạc lòng
Chỉ còn một mớ bòng bong 
Sợi tơ trăm mối lòng vòng tương tư
Mảnh trăng vỡ cũng từ dạo ấy
Con đường tình xô đẩy hai ta
Người quay mặt, kẻ lệ nhòa
Ôm ngàn thương nhớ xót xa não nề
Hồn lạc giữa cung mê tình ái
Để bây giờ ngẫm lại thấy đau
Bởi ai dối gạt tình đầu 
Ngàn thương vạn nhớ đậm sâu ôm ghì
Đêm quạnh vắng rèm mi lệ chảy
Biết giờ này người ấy còn vương
Hay đang lạc giữa thiên đường 
Ấm êm hạnh phúc tình thương vẹn tròn
Duyên đã khép tình chôn nguyệt lạnh
Nhưng sao lòng canh cánh mông lung
Từ nay cách biệt muôn trùng
Gói vào dĩ vãng tình chung một thời .

– Thổn thức canh thâu nhớ một người 
Ân tình lắng đọng thuở đôi mươi 
Hằng mơ sánh bước về chung lối
Vẫn ước bên nhau vọng tiếng cười 
Có lẽ duyên trời không kết chặt
Nên đành trắc trở mộng xinh tươi 
Giờ đây nuối tiếc còn vương vấn
Thổn thức canh thâu nhớ một người.

– Đêm thao thức đêm dài như vô tận
Đêm suy tư đêm trăn trở niềm riêng
Mượn vần thơ gieo con chữ ưu phiền
Gửi ai đó những triền miên nhung nhớ
Ai có nhớ chuyện chúng mình một thuở
Trong vòng tay ngộp thở những nụ hôn
Những si mê cùng khao khát ngập hồn
Bao ước nguyện ngày ta chung lối mộng
Nhưng tất cả giờ chỉ là ảo vọng
Người phương nầy trông ngóng kẻ phương kia
Yêu thật nhiều nhưng rồi cũng cách chia
Đêm mất ngủ ta nằm nghe… tim khóc
Tiếng lá rơi giữa đêm nghe khô khốc
Tiếng thời gian lộc cộc vẳng bên tai
Giữa đêm trường đâu biết nói cùng ai
Ôm cay đắng u hoài bên chiếc bóng.

– Một trăm ngày kể từ lúc cha đi
Mái nhà xưa còn ôm ghì nổi nhớ
Bóng dáng cha từng chiều trên lối nhỏ
Tiếng gậy tre từng nhịp gõ trên đường.
Cha đi rồi hoang vắng một trời thương
Đêm mộng mị trong đoạn trường nước mắt
Nghe chơi vơi với niềm đau quặn thắt
Ảo ảnh buồn làm ngơ ngác lòng con.
Cha đi rồi ngày tháng cũng héo hon
Bao hối tiếc làm mỏi mòn ký ức
Con chông chênh với nỗi niềm day dứt
Chữ thâm tình chia cắt nẻo trần gian.
Cha đi rồi theo mây khói dần tan
Con ở lại với muôn vàn thương nhớ
Đường âm dương câu hiếu thân đành lỡ
Cha đi rồi từng mảnh vỡ hồn đau.

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng đến các bạn những bài thơ đêm buồn phố thị mang những nốt thăng trầm khiến bạn rung động mạnh mẽ. Cuộc sống này muôn màu và đầy rẫy những áp lực và khó khăn, ở nơi thành thì đầy tấp nập nhưng lại vô cùng lạnh lẽo và cô đơn chúng tôi hy vọng các bạn phải luôn mạnh mẽ bước tiếp vì tương lai sau này của chúng ta! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Related posts

Bài thơ Em có về chiều nay – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Nẻo Đường Tình – Nhà thơ Dương Hoàng

admin

1001 bài thơ về tà áo dài Việt Nam hay và đặc sắc nhất

admin

Leave a Comment