Thơ Hay

Chùm thơ về người đã khuất trong các sáng tác của Từ Nguyễn phần đầu

Thơ về người đã khuất là mạch cảm xúc và cũng chính là nội dung mà Từ Nguyễn muốn giới thiệu trong Thơ cho những nỗi đau, những người đã khuất. Đây là một tập thơ được viết bởi nhà thơ Từ Nguyễn. Bà có tên thật là Nguyễn Thị Nguyệt sinh ra ở Huế và hiện là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Bà có rất nhiều bài thơ hay và độc đáo, trong đó Thơ về người đã khuất đã chạm tới trái tim của người hâm mộ.

Nội Dung

Anh trở về ngày Huế sắp vào xuân
Mảnh đất yêu thương, Thuỷ Dương-Hương Thuỷ
“Lời mẹ dặn” khắc bên dòng mộ chí
Về lẽ đời yêu-ghét phân minh…

Anh trở về với đất quê hương
Một lần cuối để tròn thêm nguyện ước
Anh sẽ nằm đây mà nghe đất hát
Khúc quật cường thuở ấy âm vang…

Những câu thơ vi vút giữa rừng thông
Con tim yêu giống nòi có bao giờ tan nát!
Quê hương mấy chục năm trời đã sang trang khác
Nỗi đau xưa đã rửa sạch, buồn vơi…

Sóng nước Hương Giang, trăng hạ huyền còn đó
Cuộc đời anh thắm đỏ, tấm lòng son
Gốc cau già, mảnh vườn cũ, góc sân con
Bao tình thân đón anh về, ấm áp ngày tiễn biệt!

Dòng thơ anh còn mãi đây thao thiết
Trái tim thơ xin thôi đừng mỏi mệt
Lửa tình yêu đất nước, giang sơn
Sáng bừng lên, xoá sạch nỗi cô đơn…

Con nằm đó, im lìm trên bãi biển
Mẹ cha đâu? Anh trai của con đâu?
Bờ cát phẳng in hình con, đau điếng!
Sóng dập dờn hờn theo vết thương đau…

Con nằm đó, tấm thân con nhỏ bé
Lẽ ra còn được ôm ấp, chở che
Đôi bàn tay vuột rời xa cha mẹ
Biển quặn lòng, sóng thương xót vuốt ve…

Con nằm đó, âm thầm như muốn hỏi
Ơi loài người còn không thế lương tri?
Chút yên bình cũng héo gầy, mòn mỏi
Sao đành lòng để con phải ra đi??

Con nằm đó, bơ vơ nơi đất khách
Mảnh linh hồn đã trôi dạt về đâu?
Mắt khép kín chẳng thể nào hiểu thấu
Nhân gian này sao cứ phải giết nhau?

Đôi khi muốn tìm lại
Một bóng hình thân quen
Đã về nơi xa ngái
Khuất sâu vào bóng đêm

Đôi khi lòng cứ vậy
Biết rõ vẫn chối từ
Người không đi xa mãi
Còn đây bao tâm tư…

Không khóc mà nhói đau
Nỗi chia xa biền biệt
Hoa trôi, dòng nước xiết
Ơi người xưa, đi đâu?

(Viết cho một người đi xa…)

Khi lá xa cành…
Nhớ đừng mang theo màu xanh
Tim sẽ nhói vì đời ơi vội thế!

Một nỗi buồn không gượng
Nét phù du loang lổ mặt người…

Đôi chân nào nhẹ bước buổi 20
Giờ heo hút một miền xa, miên viễn
Một ngọn nến chập chờn, ẩn hiện
Câu hỏi gửi vào hư không
Còn ai để trả lời?

Ôi những chiếc lá xa cành
Sao đành mang cả màu xanh?

Trong nghĩa trang Hương Thuỷ một chiều
Nắng đã tắt,
Cả bầu trời lặng lẽ
Chị cúi xuống bên mộ người liệt sĩ
Vuốt ve từng nhánh cỏ mỏng manh…

Nước mắt tràn trên những vết chân chim
Thương nhớ bao năm bỗng về, oà vỡ!
Gió thoảng qua chiều
Lòng thầm cứ ngỡ
Tay người xưa khẽ chạm bờ vai…

Bao kỷ niệm còn nguyên nếp tinh khôi
Dẫu năm tháng có mờ phai màu tóc
Buổi ra đi
Lời hẹn ngày gặp mặt
Ánh mắt nhìn…
Lưu luyến mấy mươi năm!

Muốn nói thật nhiều
Cho thoả nỗi nhớ mong
Cô đơn – đâu chỉ người dưới mộ!
Mai về lại nơi miền quê nắng gió
Giữa giòng đời, còn mãi ngóng về anh…

Trong nghĩa trang Hương Thuỷ một chiều
Nắng đã tắt,
Cả bầu trời lặng lẽ
Chị cúi xuống bên mộ người liệt sĩ
Vuốt ve từng nhánh cỏ mỏng manh…

Nước mắt tràn trên những vết chân chim
Thương nhớ bao năm bỗng về, oà vỡ!
Gió thoảng qua chiều
Lòng thầm cứ ngỡ
Tay người xưa khẽ chạm bờ vai…

Bao kỷ niệm còn nguyên nếp tinh khôi
Dẫu năm tháng có mờ phai màu tóc
Buổi ra đi
Lời hẹn ngày gặp mặt
Ánh mắt nhìn…
Lưu luyến mấy mươi năm!

Muốn nói thật nhiều
Cho thoả nỗi nhớ mong
Cô đơn – đâu chỉ người dưới mộ!
Mai về lại nơi miền quê nắng gió
Giữa giòng đời, còn mãi ngóng về anh…

Dù thế nào thì họ đã ra đi
Có những trẻ sơ sinh còn chưa kịp biết gì
Đang ấm áp trong vòng tay của mẹ
Nước nhấn chìm vào tử biệt sinh ly…

Có người cha không cứu được con mình
Tiếng gọi bố còn bên tai, nhức nhối
Dòng nước lũ ào ào như thác xối
Giật phăng đi sự sống của con người…

Có những cô gái chưa đến tuổi hai mươi
Trước khi chết, em nghĩ gì, ai biết?
Phút cuối cùng có kịp không nuối tiếc?
Hay chỉ còn nỗi khiếp sợ mênh mang?

Có ai trong số họ nghĩ mình sẽ chết ở sông Lam
Con sông có tên trong khúc hát
Định mệnh nào mà lại không thể khác
Để nỗi đau không vướng đục cả dòng?

Trên bờ sông là những người chồng
Những người cha, người mẹ
Có cả những người vợ mắt nhoà trong ngấn lệ
Ngơ ngác, bàng hoàng, mòn mỏi ngóng trông…

Rồi một ngày người ta ngang qua sông
Nước dòng Lam lại xanh trong giữa lòng Hà Tĩnh
Qua Nghi Xuân, dừng chân thăm Hồng Lĩnh
Ngậm ngùi thương mấy sinh linh…

Đôi khi ta có biết
Người còn một cuộc dài phải đi…
Nhưng đằng sau cánh cửa khép
Phía trước kia là gì?
Ta làm người đưa tiễn
Ngậm ngùi ngồi cùng nỗi chia ly
Một người đã về nơi miên viễn
Vũng tối âm thầm
Vừa ghé đậu xuống đôi mi…

Đôi khi ta có biết
Mà mãi chẳng thể quen
Trần gian chỉ là bến tạm
Đời người, cuộc đỏ-đen…
Đã mấy ai chịu dừng bước
Bên ngoài những đua chen?
Và ta-trước thua thiệt
Có nguôi lòng hờn ghen?

Đôi khi ta có biết
Nhưng dòng đời cứ trôi
Và ta, còn mải miết
Nào kể chi xa vời…
Ta đem đặt cược tình, tiền, ảo
Cho đến khi nào vỡ cuộc chơi
Trắng tay, mới soi vào sinh-tử
Bắt chước người xưa-ngửa mặt cười!

Quê tôi một ngày sau bão
Trời xanh thắp ngọn an bình
Cánh đồng tấu muôn khúc nhạc
Đón chào nắng mới đang lên

Chạnh nhớ xứ người điêu linh
Ngổn ngang nhà tan cửa nát
Bao xác thân người bợt bạt
Bên đường… Đau nỗi nhân sinh!

Giá mà có thể cầu xin
Giá như chỉ là ác mộng
Qua cơn cuồng phong biển động
Máu hồng lại rót vào tim!

Những bước chân người bấp bênh
Dẫm trên hoang tàn, xiêu lạc…
Đôi mắt trẻ thơ ngơ ngác
Ánh nhìn giờ đã sững im!

Quê tôi một ngày sau bão
Rộn ràng, thánh thót tiếng chim
Xứ người đắm chìm trong bão
Bao giờ mới sẽ hồi sinh?

Hỡi những người mẹ Nga!
Sao nỡ để tay con mình vấy máu?
Hỡi những con người đã một thời nhân hậu
Thế giới này có nỗi đau nào chẳng giống nhau!
Những người mẹ mất con,
Đứa con hiền ngoan…
Bao giờ nguôi ngoai được?
Ghim sâu nơi tim những nhát dao giá buốt
Nụ cười con lịm tắt, mẹ héo hon!

Chút công lý chờ mong cũng mỏi mòn
Một ngày tháng mười…
Những đớn đau lại một lần oà vỡ!
Kết thúc phiên toà
Khi những tên đầu trọc cười tươi hớn hở
Trái tim của người mẹ Việt Nam đau
Nhức nhối lạ thường!

Nơi nước Nga kia sao còn lắm bất công?
Pháp luật chẳng nghiêm minh
Chúa cũng đành bất lực!
Những bức bối trào dâng trong lồng ngực
Chúng tôi muốn kêu lên, vang tới cõi vô cùng!

Tôi muốn hỏi đâu là công lý của nước Nga?
Khi kẻ giết người được cho là vô tội
Lương tri có còn không? Ơi nhân loại!
Bàn tay cầm dao đâm người lại được chở che.

Máu người nước ngoài đổ xuống trên đường Nga
Trên đất thánh của những niềm tin xác tín
Một Saint Petersburg nên thơ và cổ kính…

Hãy trả cho chúng tôi sự công bằng, lẽ phải!
Hãy trả cho con người những giá trị của văn minh
Đừng để hằn thù dẫn dắt lửa trong tim
Và bạo hành sẽ lại là thói quen,
Là nỗi nhục mà nước Nga muôn đời còn khó rửa

Trong bạn, trong tôi
Nhức nhối nỗi đau không chỉ một hồn người
Ta đang đau nỗi đau chung cùng đồng loại
Nơi cán cân công lý nghiêng về người có tội?
Chúng trắng án rồi? Ai bảo vệ chúng ta đây?!

Hỡi mọi người! Hãy lên tiếng cùng chúng tôi!
Hãy góp lửa để đẩy lùi những mảng màu u tối
Hãy nắm chặt tay,
Dù bạn và tôi, chúng ta từ đâu tới
Để không còn ai
là nạn nhân của bọn khát máu người…

Một người nữa chưa về
Mắt quê hương ướt lệ
Lòng đất nước cuộn đau
Anh còn nơi đâu thế?

Hãy về đi anh nhé
Đồng đội vẫn đang tìm
Bao người đang ngóng đợi

Hãy mau về đi anh
Tim mẹ cha buốt nhói
Đau xé lòng con côi

Đã hơn mười đêm rồi
Vợ anh ngồi chong mắt
Về đi, về anh ơi!

Đôi khi khóc… Lệ đổ tràn trên lệ
Lòng lại đau như thể chẳng hề đau
Đôi khi buồn như chẳng biết vui đâu!
Tim đông cứng trong nỗi sầu muôn thuở…

Ta là ai? Biết cõi này tạm bợ
Sao không quên bao chuyện cũ cần quên?
Hay bởi vì khi ngày lặn vào đêm
Kỷ niệm xưa lại đội mồ sống dậy?

Cọng cỏ úa dưới chân rừng lau sậy
Chút niềm riêng có nghĩa lý gì đây?
Chiếc lá vàng ngọn gió xới cuốn bay
Rơi xuống vệ đường, nằm phơi mặt khóc…

Hạt bụi giữa chiều, nào phải sương như ngọc
Đòi long lanh cho đến tận hôm sau!
Cũng mong manh mà quá khác xa nhau
Bên niềm vui-bên nỗi buồn, có lẽ?

Người có thể, sao lòng ta không thể?
Tiếng muôn trùng cứ khắc khoải đêm thâu…

Chia tay Xuân Hoàng, Huế ngút ngàn mưa…
Bên áo quan, thì thầm câu nhạc Trịnh,
Ngỡ ngàng quá, nước mắt nhòa di ảnh
Một người đi, về với nẻo vô cùng!

Huế hôm nay bỗng thấy lạnh hơn
Rét đầu Đông tê tái lòng tiễn bạn
Câu tùy bút “Hương mùa Thu” lai láng
“Cây phượng bên chân cầu Trường Tiền” (*)
Ngơ ngẩn nhớ người xa…

Khép lại rồi một đôi mắt nặng ưu tư
“Những hẹn hò từ nay khép lại” () “Khói sóng sông Hương”, “Diệu kỳ chuông Thiên Mụ” ()
Nước mắt nào mặn chát ở bờ môi…

Thôi giã từ, thôi tiễn biệt, bạn ơi!
Mai đường Huế vắng tấm lòng cùng Huế…
Những trăn trở, những bùi ngùi nhân thế
Gửi cho người còn lại cõi này thôi!

Giữa thời bình vẫn mất mát, hy sinh
Vành khăn tang chít trên đầu người vợ trẻ
Anh không về, ai lau khô ngấn lệ
Nỗi đau nầy, biết bao giờ nguôi?

Con bé thơ nay đã mất cha rồi
Lớn lên trong cút côi thiếu vòng tay che chở
Biết lấy gì lấp cho đầy nỗi nhớ?
Suốt một đời khắc khoải nỗi bơ vơ!

Biển xanh ơi sao người nỡ hững hờ?
Bao ước mộng vẫn còn đây dang dở
Một mái ấm bỗng lạnh từng hơi thở
Bao bạn bè, đồng chí ngỡ như mơ!

Những đường bay còn đó ngóng từng giờ
Người ra đi… không có lần trở lại…
Biển biếc vẫn bao la, nền trời xanh vời vợi
Chỉ không còn anh-người canh giữ bầu trời…

Xem thêm: Chùm thơ về người đã khuất trong các sáng tác của Từ Nguyễn phần cuối

Trên đây là những bài thơ Thơ về người đã khuất của Từ Nguyễn. Đây là những bài thơ hay và độc đáo cũng như chạm vào trái tim của người hâm mộ. Và có cái gì đó xót xa về sự chia ly dẫu cho đây vốn là quy luật tất yếu của cuộc sống này. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!

Related posts

Bài thơ Một thời thu xưa – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Tình Thơ 2 – Nhà thơ Hồng Giang

admin

Bài thơ U tôi – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment