Thơ Hay

Nêu cảm nhận về bài thơ Tre Việt Nam của Nguyễn Duy

Bài thơ Tre Việt Nam của nhà thơ Nguyễn Duy là một bài thơ miêu tả vẻ đẹp cây tre Việt Nam, qua hình ảnh tre tác giả thành công trong việc miêu tả tính cách của con người Việt Nam. Với lời thơ mượt mà, giọng thơ du dương truyền cảm tạo nên một bài thơ được nhiều độc giả yêu thích. Hãy cùng chúng tôi theo dõi bài viết này ngay bây giờ nhé!

Tre xanh
Xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa… đã có bờ tre xanh

Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu

Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm

Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre không ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con

Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu

Mai sau,
Mai sau,
Mai sau…
Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh

1970-1972
Nguồn: Nguyễn Duy, Cát trắng, NXB Quân đội nhân dân, 1973

Cùng nêu lên cảm nhận của mình về bài thơ Tre Việt Nam, qua đó làm nổi bật hình ảnh cây tre Việt Nam cũng chính là tính cách, phẩm chất của con người Việt Nam.

Tre xanh

Xanh tự bao giờ?

Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh

Mở đầu bài thơ hiện lên hình ảnh tre xanh, hình ảnh cây tre vô cùng quen thuộc với làng quê Việt Nam. Hai tiếng tre xanh vô cùng xao xuyến. “Xanh tự bao giờ?” câu thơ là một câu hỏi, nghĩa là tre sinh ra khi nào, nhưng chẳng ai biết từ bao giờ, vì khi sinh ra đã thấy những rặng tre mọc san sát bên nhau tạo thành lũy. Với cách mở đầu này tạo nên sự hấp dẫn cho người đọc về một hình ảnh cây tre vô cùng quen thuộc.

Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?

Ở đâu tre cũng xanh tươi

Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu

Những câu thơ ngắn gọn, mộc mạc nhà thơ tiếp tục mang đến cho người đọc hình ảnh cây tre, vẻ đẹp của cây tre vô cùng cao quý như chính phẩm chất của người dân Việt Nam. Hình ảnh cây tre hiện lên “gầy guộc” “mong manh”Thế nhưng cây tre vẫn đứng thẳng hàng thành từng lũy cho dù bờ đất đai khô cằn ,trên
nền đất đá vôi bạc màu thì vẫn xanh tốt.

Qua đây nhà thơ nhằm tôn lên vr đẹp, phẩm chất của con người Việt Nam, tuy nhỏ bé nhưng vô cùng thật thà, chất phác, đoàn kết và yêu thương lẫn nhau. Con người Việt Nam, dù khổ, dù đói vẫn có sức sống mãnh liệt như những cây tre vậy:

“Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hóa nhiều
Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù

Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm”

Dù cho đất đá kia bạc màu, không có chất dinh dưỡng nhưng tre vẫn luôn xanh tươi, rễ luôn bám sâu vào đất. .Tre vươn mình đu đưa trong ngọn gió ,cứ như thế tre luôn vươn mình trên nền trời xanh mướt, tạo một màu sắc bình yên vốn có của đất nước
ta.

Qua hình tượng cây tre, tác giả Nguyễn Duy muốn khắc họa lên hình ảnh, phẩm chất của người dân Việt Nam. Tuy nhỏ bé, mong manh nhưng họ không bao giờ khuất phục, chịu đầu hàng luôn đứng lên bảo vệ lẽ phải. Bão bùng thân bọc lấy thân

Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre không ở riêng
Lũy thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con”

Ở những câu thơ này, với việc sử dụng biện pháp nhân hóa hình ành tre giống với hình ảnh con người. Những cây tre ôm lấy nhau, bao bọc nhau cùng vượt qua gió táp bão bùng. Hình ảnh tre luôn mọc thành lũy, thành tầng để bảo vệ sự sinh tồn và phát triển nòi giống.

Hình ảnh tre được ẩn dụ thành manh áo cộc đểnhường nhịn cho đàn con của mình. Cây tre giống như một người mẹ hiền hòa yêu thương đàn con vậy.

Qua hình ảnh cây tre, nhà thơ càng tô đậm vẻ đẹp, truyền thống tốt đẹp của người dân Việt Nam, luôn đoàn kết và bảo vệ lẫn nhau.

Ở khổ thơ cuối cùng nhà thơ miêu tả hình ảnh măng non như biểu tượng cho những thế hệ thiếu niên nhi đồng:

“Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu
Mai sau,
Mai sau,
Mai sau. . .
Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh”

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn bài thơ Tre Việt Nam hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Duy. Với hình ảnh tre già măng mọc chính là sự thừa hưởng, sự tiếp nối của thế hệ sau đối với thế hệ trước. Qua bài thơ này chúng ta thấy được không chỉ nói đến tre xanh mà tác giả còn muốn nói lên được phẩm chất tốt đẹp của con người Việt Nam chúng ta. Thân Ái! 

Related posts

Bài thơ Lời trăng trối của mẹ – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ: Chạy – Ngạo Thiên

admin

Bài thơ Con gái xứ Đông – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment