Thơ Hay

Sao Phải Đau Đến Như Vậy – Tập Thơ Đặc Sắc Của Nguyễn Phong Việt Phần 1

Sao Phải Đau Đến Như Vậy là một tâm thơ nổi tiếng của Nguyễn Phong Việt. Anh là một trong những gương mặt tiêu biểu cho nền thơ ca Việt Nam. Với ngòi bút tinh tế đan xen những cung bậc cảm xúc mà những bài thơ của anh luôn được bạn đọc đánh giá cao. Anh có một kho tàng thơ đặc sắc và giàu giá trị , điển hình là tập thơ Sao Phải Đau Đến Vậy cùng những bài thơ đậm phong cách của anh

Hôm nay, chúng ta cùng nhau khám phá những bài thơ tuyệt vời qua bài viết này nhé!

Nội Dung

Bản thân sợ nhất là lúc này
không muốn nhìn vào đâu nữa vì có quá nhiều đắng cay…

Nếu có thể cho mình dừng lại tất cả mọi giác quan trong một ngày
để cúi xuống trở về như đứa trẻ
thế giới lặng im giống lần đầu tiên nhìn thấy một con người xa lạ
và trái tim sau nhiều năm hoá đá
bỗng vỡ đến tan tành…

Sẽ cảm nhận tất cả màu sắc chỉ còn là màu xanh
thứ hy vọng nhỏ nhoi để thấy mình sinh ra còn ý nghĩa
những ác mộng dưới gối chăn giờ có thêm một bầu trời nương tựa
dù mình lẻ loi đến mức nào đi nữa
cũng không sao!

Có những ánh sáng luôn ở đấy nhưng chẳng thể chạm vào
chỉ để tin mình sẽ có một vùng da ấm áp
khi đưa mặt ra nhưng nhận về là một giọt nước mắt
mình biết
phải tự tha thứ cho mình…

Rồi ai cũng phải chọn riêng trái tim một hành trình
để đi đến cuối dù phải qua bao dâu bể
hết một ngày thôi và mình trở lại là mình với ngập ngừng từng hơi thở
nếu cuộc đời này chỉ ngồi xuống để nhớ
sẽ vô nghĩa đến bao nhiêu?

Bản thân sợ nhất là lúc này
ước mơ chưa kịp nhìn thấy nắng đã phải tắt cho kịp buổi chiều!

Bầu trời hôm ấy của chúng ta
vẫn xanh như là…

Ngày mà những tiếng cười chưa bao giờ bỏ đi quá xa
thấy từng ước mơ cũng đến hồi trọn vẹn
đối mặt nhìn nhau và yên tâm mình đã đứng bên này của giới hạn
không cần phải khổ đau nhiều hơn mới được nhận
hạnh phúc từ cuộc đời…

Đã có lần chúng ta nói về việc bỏ lại những hành trình xa xôi
để vun đắp cho vườn nhà, góc bếp…
nước mắt sẽ còn rơi nhưng mình đã biết dừng thói quen câm nín
một hay nhiều điều cất giữ trong lòng đều được nói ra hết
làm nỗi niềm buồn tênh!

Bầu trời hôm ấy của chúng ta
không còn nữa những giận hờn…

Vì một con đường mới rẽ ngang lúc vừa nghĩ sẽ cùng nhau đi mãi
nắm chặt bàn tay nhưng không còn là tay người mà là tay mình vốn đã…
lạnh từ trong tim ra đến ngoài sương giá
những gì thân thuộc quá
bỗng biến mất hoàn toàn…

Như một giấc ngủ chúng ta không thể nào tin mình vừa đi hết một đoạn đường
như mới đây thôi ngồi tựa vai nghe cùng nhau một bài hát
bỏ lại một con người với tất cả những tin yêu rằng mình sẽ khác
và nước mắt
cứ thế mà cạn khô…

Bầu trời hôm ấy của chúng ta
còn thấy lại nhau biết bao giờ…

Cho tôi hỏi người bao nhiêu tuổi rồi
để còn biết có thể đương đầu với cay đắng hay niềm vui?
để còn biết đã trưởng thành chưa sau những đêm khóc đến nghẹn lời
và sáng ra vẫn đầu bù tóc rối
hay thản nhiên trước gương mỉm cười rồi nói
– mình sẽ không sao!

Cho tôi hỏi người có bao giờ ngước nhìn trời cao
không phải là mộng mơ mà khi lòng tuyệt vọng
cố gắng bám víu vào đâu cũng thấy mình như nhánh rong rêu không còn gốc
trôi qua những tảng đá vô tri vô giác
dưới lòng nước sâu…

Người giả bộ thản nhiên chi cho tim chết lặng lúc ngoái đầu
không còn nữa những dặn dò nhắn gửi
bàn chân đi là đi khi chỉ cần buông ra một câu nói
người bằng xương bằng thịt nhưng hoá ra không khác gì một làn khói
tin vào gì những thứ mong manh…

Cho tôi hỏi người có bao giờ cúi xuống lúc lẽ ra ngạo nghễ ngước nhìn
vì biết rằng đời mai kia sẽ khác
nắm lấy một bàn tay khi mình đứng trên cao không hề đơn giản
cũng như khi đang yêu thương vẫn biết dành cho mình một giới hạn
không phải ngẫu nhiên có người thay vì khóc
lại lặng lẽ cười…

Cho tôi hỏi người bao nhiêu tuổi rồi?

Đừng dừng lại
khi con đường vẫn còn dài ra mãi
đến ngày sau…

Có thể ngày hôm nay chúng ta chỉ có một mình để chịu đựng cơn đau
mồ hôi túa ra trong tim mà không cách nào lau được
muốn mở lời nhờ ai đó giúp cho mình một ly nước
nhưng hằng hà sa số những bước chân chỉ đi ngang và biến mất
giữa thinh không…

Dù chỉ là một mình thì vẫn phải đi cùng với đám đông
không ai biết ai nên sẽ yên tâm lòng mình xa lạ
bỏ mặc một con người đôi khi lại biến con người ta thành mạnh mẽ
mình vừa là cái cây cũng vừa là chiếc lá
tự chăm sóc cho mình…

Một lúc nào đó trong cuộc đời chúng ta sẽ thấy được yên bình
những gian khó ngày xưa chỉ còn là bọt biển
mỉm cười với chua cay của con người nào đó mang đến
tha thứ có thể không hết
nhưng chỉ còn là nhỏ nhoi…

Rồi mình sẽ vun trồng trong vườn nhà mình từng hạt mầm mồ côi
để lớn lên cạnh nhau mỗi ngày bằng ấm áp
thứ mình cho đi chưa chắc vì mình mà đền đáp
cuộc đời vẫn luôn đầy những bất trắc
đâu cần mình phải làm thêm một mũi dao…

Đừng dừng lại
vì mình nợ yên vui một lời chào!

Cảm ơn ta dù ngoài kia giông gió
vẫn không lấy hết được hơi thở
mình đã để dành…

Cảm ơn ta vẫn tin vào trời xanh
khi giành lại thứ mình hằng muốn giữ
tuyệt vọng đến cùng trong những đêm thấy tim lồng lên như thú dữ
rồi sớm mai kia nằm ngoan trong giấc ngủ
của một con người…

Cảm ơn ta chưa bao giờ vì nước mắt mà bỏ rơi
ước mơ ngồi bên hàng hiên nhìn cuộc đời lặng lẽ
rót một tách trà, cắn một miếng mứt gừng và thấy mình vui đến lạ
vì sau tất cả
vẫn có thể ngồi xuống được nơi đây…

Cảm ơn ta vẫn biết cách nhón chân lúc bước qua vũng lầy
vẫn biết sợ mình buồn theo chiếc lá
sinh ra vào mùa đông rồi lìa cành vào mùa hạ
một cuộc đời không giống với tất cả
nên tràn ngập những cô đơn…

Cảm ơn ta vẫn háo hức với mỗi chặng đường
mặc bàn chân còn nhói đau với vết thương chưa lành hẳn
phải tội tình cho mình thì mai kia mới thương mình chân thật
vì đến cuối cùng có còn ai khác
hiểu mình hơn mình nữa đâu?

Cảm ơn ta vẫn luôn tin vào mọi thứ nếu đi lại từ đầu…

Giờ mình ngồi xuống với nhau đi
để dừng lại những thầm thì…

Mình còn thương nhau mà dù đâu đã hết những hoài nghi
nhưng có cơn mưa giông nào giống như lời dự báo
mình khác gì những chiếc cúc áo
có ích vào lúc này rồi sai lầm khi tra lệch từ một đường chỉ ẩu
nhỏ máu trên đầu ngón tay…

Mình có thể từ chối nhau như thế giới con người vẫn làm điều đó hàng ngày
những nỗi niềm bình thường đời mưa nắng
xô ngã một yêu thương để lấy lại cuộc đời mình thật bằng phẳng
và bao nhiêu là cay đắng
đã trả giá đủ rồi…

Mình muốn được sống cho cuộc đời mình rong chơi
đi đến hết những hang cùng ngõ hẻm
ăn từng món ăn ngon hay dang tay trong một ngày trời đẹp
và không cần phải xin phép
dù chỉ là đổi một màu áo thân quen…

Mình không cần người kia vẫn có thể tự thắp lên một ngọn đèn
rồi giữ lấy khi đêm về khuya tối
thỉnh thoảng chạm tay vào để biết mình chưa lạc lối
thậm chí có muốn đánh đổi
vẫn thấy mình cam tâm…

Nhưng ngồi xuống đây đi mình mới nhận ra đời mình vẫn còn cần
có một mái nhà ấm êm để nhìn về phía trước
giọng nói, tiếng cười đâu thể tự mình tạo ra tự nhiên như dòng nước
hạnh phúc của một con người khi sống
là thấy mình trong mắt người khác long lanh…

Giờ mình ngồi xuống với nhau đi
và cùng để dành…

Hôm nay chúng ta sẽ không về
vì lòng đang bận trú dưới một cơn mưa…

Chúng ta có một mái nhà nhưng nó đã thuộc về ngày xưa
những tiếng cười thôi không còn háo hức
chúng ta nhìn nhau mà nỗi niềm luôn giăng ngang tầm mắt
chúng ta gần như quên mất
vì sao mình bắt đầu…

Hôm nay chúng ta sẽ không về
nên bếp sẽ nguội lạnh giống một ngôi nhà khoá cửa bỏ đi lâu
chút hơi ấm ngày xưa cũng tan mất
chén đũa nằm im lìm và sạch dấu vân tay người cầm nắm
người bận rộn lắm
người không còn thời gian để lắng nghe…

Hôm nay chúng ta sẽ không về
vì phố xá đông vui hơn những hội hè
có người có thể ngồi với chúng ta thâu đêm suốt sáng
nói những điều đầu môi đầy thanh thoát
câu chuyện của mình mà người tin rằng người hiểu hết
rồi khuyên răn…

Hôm nay chúng ta sẽ không về
cứ để gọn gàng nơi đấy những gối chăn
từng trách móc ngôi nhà quá bề bộn
nhưng giờ lặng im bỗng trở thành nỗi sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn
khỏi tim mình…

Hôm nay chúng ta sẽ không về
vì đã rơi mất niềm tin…

Không còn đau đến mức ngưng thở
không còn nhớ
mình đã từng cuồng điên đến thế nào…

Năm tháng này, mình đã đi ra khỏi những giấc chiêm bao
nỗi hoang mang biết tựa vào đâu để đứng vững
ai nói gì, làm gì cũng chỉ là gió thoảng
quan trọng là mình có muốn
sống như chưa bao giờ…

Những yêu thương rồi đến lúc bình tâm như nắng sau một cơn mưa
chậm rãi chìa tay ra để nhận về hơi ấm
con người vẫn luôn luôn lạ lẫm
vui đến tận cùng rồi một ngày oà khóc
vì trái tim mình đã sai…

Mình không thể nào sống lại cuộc đời lần thứ hai
nhưng cứ ngoái đầu như một vòng tròn khép kín
thứ đẹp nhất là thứ mà mình đã từng nếm
nơi bình yên nhất là nơi mình đã đến
vậy còn mai kia?

Vậy còn ngôi nhà nơi mình mong muốn sẽ trở về
còn những tiếng cười đã vì mình mà cất tiếng
còn những bao dung không bao giờ nói lời đưa tiễn
còn quãng đời đang chờ mình sắp xếp
những yên vui…

Chúng ta đang ở tuổi làm một mái hiên che chắn cho một góc trời…

Buồn thương đã bắt đầu
từ giây phút mình ngoảnh nhìn ra nhau…

Mình cứ nghĩ duyên số sẽ khiến cho con người ta không còn nữa những hư hao
lấy một cơn mưa để che đi ngày nắng cháy
lòng những hôm cô đơn giờ bình yên như một sớm mai thức dậy
thấy hơi ấm quanh mình…

Một chặng đường dài đến bao nhiêu cũng xứng đáng nếu có một giây phút nhìn thấy bản thân được quên
những tháng ngày nhìn đâu cũng khó nhọc
hối tiếc cho mình vì đã thương một con người với quá nhiều nước mắt
nhất là khi mình khóc
người kia vẫn nghĩ mình đang cười…

Một lúc nào đó mình cầm trên tay mình một sợi tóc rơi
mà không biết trong giấc mơ nào đã đánh mất
thứ duy nhất thuộc về mình thật ra chỉ là cảm giác
yêu thương một con người cho đến khi quên mất
vì sao mình lại bắt đầu…

Ý nghĩa của một cái nắm tay không nằm ở việc bền lâu
chỉ là tin mình và người kia trong một khoảnh khắc nào đó
chúng ta là hai mảnh ghép của một bức tranh dang dở
và một vệt keo nối liền những khoảng hở
thành hình hài…

Buồn thương đã bắt đầu
từ giây phút chúng ta sợ những thử thách miệt mài…

Sẽ không nói gì nữa đâu
vì dòng nước ấy trước sau vẫn chảy dưới chân cầu…

Mỗi một giấc mơ đều có một đoạn kết lúc người thức dậy để làm lại từ đầu
đưa bàn tay để đẩy ra một ô cửa
nắng ở ngoài cuộc đời kia chắc chưa bao giờ biết đến đau khổ
vì có bao nhiêu lầm lỡ
con người đã trót mang…

Ở bên trong này, tim mình đang đợi tàn một nén nhang
rồi cúi xuống chắp tay xin đời cho được sống
để lãng quên một con người mà hơi ấm vẫn cần mẫn thắp lên hy vọng
dù bao nhiêu là khó nhọc
tha thứ vẫn chực chờ…

Có những câu hỏi mình không còn dám hỏi với mịt mờ
sợ cứ quẩn quanh với ngày xưa tháng cũ
nếu đến một ngày nào đó yên vui hãy cho mình nằm im xuống ngủ
chỉ cần vậy thôi là đã đủ
sau chặng đường dài…

Rồi một sớm kia bàn chân của mình phải mang vào những chiếc giày
để trở lại với đám đông tất bật
những ai đó chào mình, mình cũng sẽ chào như chưa từng đánh mất
niềm vui của một con người sau giọt nước mắt
luôn ngại ngùng…

Sẽ không nói gì nữa đâu
khi lòng người lạnh đến vô cùng…

Chúng ta cùng chơi một ván bài
để xem lòng người ai đã đổi thay…

Chúng ta sẽ chia lá bài đầu tiên bằng ánh mắt nhìn thấy nhau vào một ngày
khi trong tim mình ai ngoài kia cũng đều xa lạ
chúng ta nhận ra như một giọt mưa rơi đúng vào vệt bụi mờ trên chiếc lá
bầu trời hôm ấy trong xanh như chưa từng đã
mịt mờ bởi bão giông…

Chúng ta sẽ chia lá bài thứ hai bằng cái nắm tay đan giữa những ngón tay ấm lòng
lúc mình ngỡ mình chỉ còn bàn tay riêng mình để giữ
từng yêu thương lẻ loi hay từng tiếng cười cho bản thân là đủ
nhưng con người vẫn luôn tin rằng mình chỉ là một phần của giấc ngủ
nếu thiếu một người gối tay…

Chúng ta sẽ chia lá bài thứ ba bằng lời hứa giữ người kia trong tầm mắt của người này
dù sớm mai hay đêm về khuya tối
không ai biết được ngày nào chúng ta sẽ là người mắc lỗi
chỉ là đừng để tim mình quay đi vì một câu hỏi
– nên là người thứ tha hay được thứ tha?

Chúng ta sẽ chia lá bài thứ tư, thứ năm… bằng cả một quãng đời dài vừa đi qua
có cả niềm vui và hờn tủi
nếu bình yên là một con đường thì chúng ta không phải lúc nào cũng đi bằng đôi chân đang bước tới
sẽ có những ngày cuộn tròn mình lăn về nơi bắt đầu theo cơn gió thổi
ngược từ những yêu thương…

Chúng ta cùng chơi một ván bài
mà người thắng sẽ phải nhường…

Mình cứ nói nói cười cười
mà trong lòng chập chùng biển khơi…

Đâu có ai tin mình có thể đau đến mức muốn từ chối làm người
đêm không còn là đêm khi cứ nhìn vào bóng tối
người ta từng thương mình nhưng giờ người ta thay đổi
mình thương người ta và vẫn còn thương dù trong lòng giận dỗi
hay xót xa…

Mình cứ nói nói cười cười
nhưng linh hồn đang đối mặt phong ba…

Ai chẳng biết hết đêm nay ngày mai trời sẽ sáng
cuộc đời hôm qua còn mầm xanh rồi mai kia thoáng đã là khô hạn
không có gì và không con người nào là không thể phai nhạt
chỉ là mình tin mình quá thật
giữa dối trá con người…

Rồi năm mười năm sau sao dám chắc mình có thể vững chãi với niềm vui
nếu không bầm dập tim gan, đứt ra từng hơi thở
biến mình thành rong rêu hay cắn răng để trở thành vôi vữa
gắn những ước mơ vào đôi tay của mình chứ không phải là trời cao xanh tận đâu đó
để hoài công…

Mình cứ nói nói cười cười
cho nước mắt neo lại tận đáy lòng…

Thỉnh thoảng đối diện nhau với bức tường im lặng
một con người của cô đơn và một con người của lạnh lùng, tàn nhẫn
những nỗi niềm bên trong một chiếc áo quá chật
sợ một ngày mình chết
thế giới xung quanh mới nhận ra…

Mình cứ nói nói cười cười
với cuộc đời vốn dĩ ngay từ đầu đã chối từ chúng ta…

Lùi lại một giây thôi
để nhìn rõ mặt người…

Gương mặt mình đã từng vẽ bằng hạnh phúc của nụ cười
những chiếu chăn ấm khi trời lạnh
ngày nào cuồng điên giờ bỗng dịu hiền như chiếc lá vàng khổ hạnh
làm một giọt nước sóng sánh
trong một chiếc ly nhỏ nhoi…

Mình lùi lại dù biết nước mắt mình đang rơi
có thể làm nhoè đi cả những điều đẹp đẽ nhất
mình đã sai trong một quãng đời mà lẽ ra mình không được phép đánh mất
đến khi tỉnh thức
yêu dấu ấy đã không còn…

Lùi lại một giây thôi nhưng giống như một thế kỷ chất chứa nỗi buồn
mình sẽ phải đi khi nắng không còn trên mi mắt
ngước nhìn lên bao nhiêu lần mà niềm tin vẫn còn nơi đáy vực
thứ trong trái tim mình đang có được
thế giới này đã thôi cần!

Một ngày nào đó trong cuộc đời về sau mình sẽ dặn dò mình trên đôi chân
đừng dừng lại dù bao nhiêu là khó nhọc
ai cũng có thể bỏ mình đi nhưng mình không thể bỏ mặc mình với đời sống
không vì một ngày tăm tối nhất
mà từ chối nhìn ngắm cả bình minh…

Lùi lại một giây thôi
và cảm ơn người đã rời xa mình…

Đừng để mình đau lòng nữa
vì ngoài bầu trời này vẫn còn có những bầu trời khác để thở
với bình yên…

Mình không thể nào giữ mãi mình lại trong bóng tối của ngày chưa lên
rồi dõi mắt nhìn theo một ngôi sao ở một góc trời nào đó
tim của mình nhưng nhịp đập thì quẩn quanh với khốn khó
đôi khi muốn bày tỏ
đôi khi chỉ muốn lặng im…

Có phải mình đang trả giá cho những lần mình được vui như một cánh chim
thấy cuộc đời này mới là cuộc đời đáng sống
thấy một con người có thể ôm trọn vòng tay sau một ngày biển động
thấy một giọt nước mắt sắp khóc
lại được nâng niu…

Đừng để mình đau lòng nữa
bởi quãng đời này đâu chỉ có những buổi chiều
nhìn yêu thương tắt đi trong lòng từng tia nắng
nhìn hai bàn tay mình khua lên trong những khuya nào thanh vắng
tự kéo chăn cho mình rồi tự đắp
mà nghĩ đến lẻ loi khôn cùng…

Nhưng có những khúc quanh để biết rõ mình mạnh mẽ đến mức nào mới trở nên bao dung
cho một người làm đau mình trong từng mạch máu
nếu phải cắt đoạn đường ấy ra thì làm sao có thể hiểu thấu
một con người mà mình vẫn luôn nghĩ là cần để nương náu
cho tới khi…

Đừng để mình đau lòng nữa
lúc yêu thương ấy không còn lại gì…

Chỉ là lòng không muốn nói ra thôi
vì đã quá ngậm ngùi…

Mình không ổn đâu, không ổn chút nào dù nước mắt chẳng còn rơi
khi những thiết tha chẳng còn gì ngoài giấc ngủ
để quên một cái nắm tay mình từng nghĩ là đầy đủ
để quên một con người mà mình bằng mọi cách níu giữ
rồi bất lực buông ra…

Mình từng ngại sẽ đi những con đường không có bóng dáng những ngôi nhà
cảm giác hoang vu trên từng bước chân phía trước
nhưng khi có con người ấy ở cạnh bên mình đã háo hức
ngày hay đêm đều bình yên trong lồng ngực
dù cuộc đời lắm bất an…

Nếu phải trả mình về với ngày tháng đó mình cũng vẫn ngang tàng
chọn lựa điều trái tim mách bảo
giông gió chưa xảy ra nên làm sao mình có thể hiểu
tận cùng của cơn đau không phải là cắn răng mà lặng im cam chịu
lúc ngước mắt nhìn trời…

Mình không cầu nguyện nữa vì không còn tin mình sẽ vui
mỗi quãng đời đã qua mất thêm một ước mơ tươi đẹp
cuốn sách giờ rách đi quá nhiều trang đến mức quên mất mình cần phải đếm
người cũng đã đi và sẽ không bao giờ về đến
trong kiếp này…

Chỉ là lòng không muốn nói ra thôi
không muốn giãi bày…

Mình đã nhìn thấy trước một vết dao
nhưng vẫn tựa vào…

Nỗi đau đớn của con người là luôn cố chấp đến tận cùng dù có ra sao
mặc kệ những khuyên răn đến từ một ai đó
cười nhạt với hoài nghi trong tháng ngày mưa gió
dù vẫn không quên bày tỏ
với trái tim mình mỗi đêm…

Mình đã nhìn thấy mình sẽ vô cảm vào một ngày lặng im
nuốt nước mắt vào trong mà miệng cười như thể
bắt gặp được một niềm vui tràn ngập thương nhớ
cuộc đời đã không còn gì nữa
cho mình níu tay…

Không thể trách con người với khoảnh khắc giữa cơn say
hứa với nhau lời đầu non cuối bể
có mất mát gì đâu khi ngày vẫn lên và trăng vẫn tròn thêm bao lần nữa
người rồi đi như một cơn gió
vừa mới qua mùa yên vui…

Sẽ để lại chúng ta ở đây loanh quanh tìm kiếm đến nghẹn lời
cứ đưa tay ra như trông chờ một người cầm nắm
không cần phải là mùa đông con người ta mới cần nhiều hơi ấm
lòng người lạ lắm
luôn từ chối yêu thương mình…

Chúng ta cùng nhìn thấy trước một vết dao
nhưng không nghĩ máu sẽ chẳng bao giờ ngừng chảy dù vết thương đã lành!

Thì ra trong suốt những tháng năm này
chúng ta chưa bao giờ sợ hãi những đắng cay

Chúng ta chỉ sợ mình lạc lối trong cuộc đời như đi đến cùng tận một cơn say
không còn nhận ra mình của năm tháng thanh xuân ngày đó
bàn chân tự do và tâm hồn để ngỏ
những sớm mai bao giờ cũng ngước nhìn mặt trời như một ngọn cỏ
dù ngày bình yên hay sóng gió
cũng tin rằng đủ sức đi qua…

Mình không nợ gì cuộc đời ngoài nợ bản thân một lời hứa sẽ đi xa
đến cuối những con đường chưa bao giờ biết đích đến
trả giá cho hoang mang là những đêm dài thức trắng
nhưng ở sâu nơi đáy mắt
là ánh sáng của tim mình…

Nên đến lúc chúng ta phải lựa chọn đứng ở đâu để bất cần
những can ngăn được sống như người khác
nỗi đau của mình tạo ra đến một ngày sẽ phai nhạt
còn nỗi đau mình gánh chịu vì bận tâm với ước mơ từ một đám đông không đáng
có khi đặt dấu chấm xuống cuộc đời!

Không ai chắc về sau này mình sẽ buồn hay vui
nhưng ít nhất mình tin mình đang sống
mỗi bước đi là một lần mở cánh cửa ra cho thế giới của mình lớn rộng
mình dù có khóc
cũng đáng với ước mơ…

Thì ra trong suốt những tháng năm này
chúng ta đã sống như chưa bao giờ…

Hôm nay mình mệt lắm
nên có thể cho mình khóc
dù không bật ra âm thanh…

Xin đừng hỏi han gì vào lúc niềm tin của mình quá mong manh
như một sợi tơ đã dệt từ rất nhiều năm tháng
kéo căng vào lúc này cũng giống như mình cố sức ngân lên một câu hát
rồi đứt ngang vào một khoảnh khắc
mình nghĩ mình có thể vượt qua…

Hôm nay mình đã để cho trái tim mình ở lại trên đường xa
lặng lẽ bỏ đi vào một góc tối
khi không có ai bên cạnh mình và soi đường chỉ lối
lòng chỉ còn duy nhất một mong mỏi
được đứng vững trên đôi chân…

Những lúc mình không còn thiết tha mới thấy ước mơ bé nhỏ và thật gần
có một người chịu cho mình tựa vào không phán xét
mình đã đi con đường này bằng niềm vui lẫn nước mắt
nên nếu tổn thương là một điều không thể khác
sao còn phải lo toan?

Hôm nay mình nhìn thấy thế giới xung quanh mình buồn hơn cả nỗi buồn
vì những con người mình nghĩ rằng đã biết
vì những mối quan tâm trước đây từng ảo tưởng
vì những lời hứa chắc như hơi thở trong lồng ngực
và một ngày kia tất cả thoát ra…

Hôm nay mình mệt lắm
nên mình sợ mình sẽ không thứ tha…

Hôm nay mình mệt lắm
có thể cho mình nằm xuống
một mình thôi…

Nếu có ai đang vui xin hãy mang ra khỏi nơi đây tiếng cười
đừng để hạnh phúc khiến mình thêm ảo tưởng
mình mệt lắm nên hãy châm dầu chứ đừng kể về hình ảnh ngọn đuốc
không ai chắc sẽ đi hết
được quãng đời này…

Mình muốn giữ cho riêng mình một giọt nước mắt không vì ai
bởi đã sống vì rất nhiều người khác
có ai cho mình điều gì mà không để lại phía sau ít nhiều ngơ ngác
mình mắc nợ cái giây phút người ta trao cho mình thứ duy nhất
người ta nghĩ sẽ dành cho mình…

Lẻ loi tột cùng thật ra chỉ là cảm giác ý thức được mình là một sinh linh
tìm hơi thở của người cho mình sự ấm cúng
tìm một cái xiết tay của người khi mình ngã gục
tìm cái nhìn lặng im của người lúc mình gào khóc
tìm thương nhớ của người bù đắp
phần mình những hố sâu…

Những cố gắng cũng không thể nào mang mình lại từ đầu
để từ chối từng bước chân đau đớn
mình không thể nào đến được giây phút này nếu cứ chạy trốn
một cây non sẽ ra sao cứ hướng đời mình vào sâu trong đất
bầu trời chỉ còn là bóng đêm…

Hôm nay mình mệt lắm
nên đừng ai đi tìm…

Hôm nay mình mệt lắm
chỉ muốn làm một con sóng
ở ngoài khơi…

Mình không muốn tiếp tục nữa làm một con người
chỉ để cúi xuống nhìn lòng mình đổ nát
đã cố gắng từng ngày nhưng cứ như một con dã tràng xe cát
ước mơ cuộc đời thật đơn giản
nhưng mỗi giây phút giờ đều là khó khăn…

Mình sẽ lặng im theo cách một con người khi không còn cần
những yêu thương giờ tầm thường trong mắt
đánh đổi thêm điều gì cũng đâu có được thứ mình mong muốn
mình làm người đau đớn trước
và cũng là người đau đớn về sau…

Có thể mai này ai đó sẽ trách mình yếu đuối như một con sâu
cứ sợ rồi đây mình không bao giờ hoá bướm
ngại bản thân chưa bao giờ đủ dũng cảm
khi tay trái xoá ký ức
tay phải lại vẽ ra…

Nếu có một con đường nào đó để mình đi thật xa
chắc sẽ không bao giờ muốn ngoái nhìn lại
ước mơ nhỏ nhoi trở thành một con người vững chải
nhưng cứ mỗi lần yêu thương là một lần ngốc dại
với trái tim…

Hôm nay mình mệt lắm
nên chỉ muốn có một ai đó để được bắt đền…

Mẹ vẫn luôn ở đây để ôm con, con nhé
ngay cả khi con không còn là đứa trẻ
với đầy những tổn thương…

Mẹ vẫn luôn ở đây dù không còn ánh sáng nào nữa của ngọn đèn đường
để đợi bước chân của con về trong khuya tối
cứ đi thật chậm thôi con, rồi sẽ tới
ngoài kia cuộc đời dù ngông nghênh, xốc nổi
cứ yên tâm, con vẫn còn một mái nhà…

Mẹ không chắc trong lòng mẹ đang giữ lại bao nhiêu thứ tha
khi từng ngày từng năm từng tháng
mẹ đã dành nó để vuốt tóc con, ôm con vào lòng những khi con ngoảnh mặt
nhưng mẹ hứa mẹ sẽ cho hết
kể cả khi mẹ không còn gì…

Mẹ vẫn luôn ở đây như mọi khi
con vấp ngã, con ốm đau, con khóc quấy
mẹ biết rất nhiều lần con ghét mẹ đến mức không thèm nhìn dù vẫn thấy
trái tim của một đứa con, mẹ biết vẫn luôn là vậy
tìm cách từ chối những ân cần…

Mẹ vẫn luôn ở đây lúc con mỏi gối chồn chân
nhìn ra chung quanh biết cuộc đời xa lạ
con không cần làm gì và cũng không cần phải mặc cả
mẹ sinh ra con giống như thân cây nảy mầm một chiếc lá
đã có gốc rễ lo vun trồng…

Mẹ vẫn luôn ở đây để ôm con, con biết không!

Ở đâu đó
có một người thương mình
trong lặng thinh…

Có một người nhìn theo như một chiếc bóng luôn đứng phía sau khung hình
chấp nhận nỗi hoang mang không bao giờ kết thúc
nói ra trọn một lời đồng nghĩa với trái tim sẽ chết
nên thà cứ để thổn thức
theo cách của niềm vui…

Có một người nhìn mình khóc rồi cố gắng cắn môi
cho câu ủi an nằm yên nơi chát đắng
nếu cần phải bao dung chắc gì đến lượt người chạm vào dù chỉ là một giọt nước mắt
đời sống này có quá nhiều nơi để người về đến
mình không bằng một chiếc ghế nghỉ chân…

Có một người cầu nguyện chung trong lúc người ăn năn
vì mải mê cuộc yêu thương phù phiếm
người ta thường lấy ước mơ để làm bình phong cho những điều chưa nói hết
niềm tin vào một ngày nào đó sẽ chết
chỉ cô đơn là không bao giờ…

Có một người thấu suốt mình hơn cả mình khi đối diện với cơn mưa
lúc bầu trời và con người cách nhau một hoài niệm
đưa bàn tay ra giữa cuộc đời chỉ để mong tìm kiếm
một bàn tay vừa khít
với những khoảng trống vô hình…

Ở đâu đó
luôn có một người thương mình
trong lặng thinh…

Đã từng nắm tay suốt một đoạn đường
với một người mình thương…

Với một người mình nghĩ cuộc đời này đã không còn sợ gì nữa nỗi buồn
lấp đầy hết những ngày hoang vắng gió
bàn tay bình yên trong những kiếm tìm nhỏ nhỏ
như một bữa ăn ngon, một chiều bên hiên nhà nghe tiếng chuông gió
của một người treo lên…

Những mùa đông thật xa dù cái lạnh có làm rùng mình
trong nhiều đêm kéo giùm chăn cho người say ngủ
cuộc đời vô cùng nhưng ước mơ thấy bao nhiêu đây là đủ
mình cũng chỉ là một con người bình thường- nên luôn tự nhủ
đừng với nữa những cao xa…

Mình đã bước cùng nhau lúc đôi chân trần trên phong ba
nước mắt nào cũng dành để chảy xuống
khi mình phải nén ngược vào trong thì đừng nói gì là đau đớn
như một cái cây đã lớn
chịu một đòn sét ngay tim…

Phải mất đến bao lâu con người ta mới dám mở lòng
rồi kể ra nơi đây từng góc tối
dắt tay một con người đi vào và chỉ lối
yêu thương nhiều đến nỗi
dặn đừng bao giờ bỏ đi lâu…

Đã từng nắm tay suốt một đoạn đường
và chỉ là một đoạn đường
rồi từ đó về sau…

Trên đây uct.edu.vn đã dành tặng bạn những bài thơ trong tập Sao Phải Đau Đến Như Vậy của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết của chúng tôi. Mời các bạn đón xem phần 2 cùng những bài thơ còn lại trong tập thơ này nhé! Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi! 

Related posts

Xa Cách (Xuân Diệu) – Vần thơ tình rạo rực, nhung nhớ nhiều cảm xúc

admin

Bài thơ Mùa lễ vu lan – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Nợ Em của nhà thơ Dương Hoàng

admin

Leave a Comment