Nhà Thơ Nổi Tiếng

Tập Thơ “Đôi Khi” Và Tâm Hồn Thi Sĩ Chân Hội Nghiêm

Tập thơ: “Đôi Khi” Của Chân Hội Nghiêm hiện nay rất được nhiều bạn trẻ yêu mến. Đọc thơ của cô, ta cảm thấy an yên, một cuộc sống bình yên đến lạ thường. Những vần thơ nhẹ nhàng, sâu lắng nhẹ đi vào lòng người như một làn gió thổi mát tâm hồn. Bài viết dưới đây, chúng tôi xin trích dẫn nguyên văn 24 bài thơ trong tập này nhé. Đây chính một kiệt tác tạo nên tên tuổi của cô trong nền văn học Việt Nam.

Cùng nhau đọc và cảm nhận những vần thơ mà cô đã gieo nhé!

Nội Dung

Có những lúc ta muốn ngồi yên
Ngồi yên mãi mãi
Để làm gì?
– Làm gì ư?
– Đâu cần phải làm gì
Chỉ để được ngồi yên
Bình lặng!

Đồi núi bao la ôm dòng sông chảy
Chiếc cầu treo lơ lửng đưa người qua
Bên nớ bên ni không còn cách trở
Ta vẫn thấy người mãi mãi trong ta

Cổ thụ già đứng yên từ thuở đó
Là chứng nhân bao thế sự đi qua
Vẫn mỉm cười bình yên trong nắng gió
Có gì đâu, bong bóng nước thôi mà

Giận hờn mà làm chi
Trách móc mà làm chi
Buồn khổ mà làm chi
Buông một cái
Cho khoẻ nhẹ
Cho thương yêu ngập tràn
Cho tự do có mặt

Vùng vẫy làm chi
Trong thế giới tham tàn?
Trách móc
Hiểu lầm
Ganh tị
Thi phi
Đời nào chẳng có
Làm sao tránh được?

Hãy bình thản
Cưỡi trên sóng mà đi
Rong chơi trong cõi đời này
Đầy nhiệm màu hoa nắng
Sướng không?

Ta chờ em
Ba chung trà
Một ánh trăng
Những ngọn nến lung linh
Bập bùng
Ngôn ngữ lặng
Những đoá hoa tinh khiết
Mỉm cười
Tất cả
Đẹp như một bài thơ
Vui như một ngày hội
Đang chờ đón em
Hương trầm, trà, nến
Vẫn hẹn hò nhau mỗi sáng
Nồng, ấm, sướng, vui
Không cần đợi chờ

Cẩn trọng
Nhẹ nhàng
Tôi nguyện giữ mình cho khéo
Luôn trở về chăm chút những niềm đau

Đừng phát ra một lời nào
Khi trong lòng còn mang nhiều dấu tích thương đau
Vì như thế sẽ làm đau lòng kẻ khác
Đừng khởi lên một suy tư nào khi cơn đau còn đó
Năng lượng này sẽ bủa lấy những niềm vui

Hãy nhớ giữ mình cho khéo
Cẩn trọng
Nhẹ nhàng
Trở về áp ủ những vết thương xưa
Cho tình thương tiếp tục đâm chồi
Để ngày mai hoa trái sẽ xanh tươi

Ta gom hết những nỗi sầu kim cổ
Đốt thành tro cho mây khói mang đi
Rồi ngày kia đất trời lên tiếng gọi
Mời em về hợp tấu khúc hùng bi

Bình an, không vội vã
Bàn chân em trải dài trên lối nhỏ
Lặng nhìn bông hoa mà lòng thoáng nhớ
Người đi rồi nhưng hồn vẫn còn đây

Trong từng nụ hoa chiếc lá
Trên mảnh đất thân yêu
Người để lại bao điều
Con gói ghém cất sâu vào ký ức

Lòng dặn lòng phải luôn tỉnh thức
Sống cho bền lý tưởng Thầy trao
Đừng để hư hao
tình chị,
tình em,
tình bằng hữu
dù vườn kia hoa nở vẫn chưa tròn

Dù vườn kia hoa nở vẫn chưa tròn
thì tiết xuân vẫn mang mùa xuân trở lại
trong không gian,
trong cỏ cây,
trong hương hoa
ấm áp tình người

Bàn chân của Bụt
Bàn chân của Thầy
Em đi giữa mùa xuân
Ấm áp nồng nàn như tình thương của mẹ
dịu dàng ngọt ngào như lời mẹ ru con

Em là mùa xuân
là hơi ấm
là tình thương
là trẻ thơ
Em là hương của hoa
của trời
của đất…
là bình an
tĩnh lặng…
Em là tất cả
Em có trong tôi, trong tất cả mọi loài

“Đôi khi ta muốn em càng khổ
Vì sợ rằng em sẽ thả trôi”
Đôi khi ta muốn em lầm lỗi
Để tâm em rộng lượng thứ tha
Đôi khi ta muốn em thay đổi
Vì sợ rằng em sẽ thành băng
Đôi khi ta muốn em trầm lặng
Để em cười, em nói có chiều sâu
Đôi khi ta muốn em chờ lâu
Để em biết thế nào là nhẫn nại
Đôi khi ta muốn em thất bại
Vì sợ rằng em sẽ tự cao
Đôi khi ta muốn em lao đao
Để em biết thế nào là định hướng
Đôi khi ta muốn em lười biếng
Vì sợ rằng em sẽ tẩu hoả nhập ma
Đôi khi ta muốn em hát ca
Để dịu đi niềm đau không tên tuổi
Đôi khi ta muốn em hờn tủi
Để em biết quay lại với chính mình
Đôi khi ta muốn em càng bịnh
Vì sợ rằng em không biết cảm thông
Ta cũng muốn em đi qua bão giông
Cho nghĩa đệ tình huynh ngày thêm thắt chặt

Đôi khi ta muốn em nhắm mắt
Để tâm em đơn giản tựa hồn thơ
Đôi khi ta muốn em ngu ngơ
Vì sợ rằng em sẽ khổ đau nhiều
Đôi khi ta muốn em đừng hiểu
Để tâm em thanh thản nhẹ nhàng
Đôi khi ta muốn em lang thang
Để buồn đau dạo chơi cùng trăng gió
Đôi khi ta muốn em gặp khó
Vì sợ rằng em không biết nhún nhường
Đôi khi ta muốn em bình thường
Để tâm em vượt thoát khỏi thua hơn
Đôi khi ta muốn em cô đơn
Để em biết thế nào là tình nhân loại
Đôi khi ta muốn em đừng nói
Dù cuộc đời cần tiếng nói yêu thương
Đôi khi ta muốn em vấn vương
Để em biết trân quý trong hiện tại
Đôi khi ta muốn em dừng lại
Để em yêu cuộc sống quanh mình

Đời còn dài can chi mà vội
Chân bước đi chân cứ nhẹ nhàng
Trồng một nụ cho đời xanh mãi
Cho muôn người tươi thắm bình an

Đời còn dài can chi mà vội
Thở cho đều từng nhịp khoan thai
An trú đi phút giây hiện tại
Sẽ nuôi em cho tới tương lai

Đời còn dài can chi mà vội
Hứng cho đầy mây nước gió trăng
Hứng một lần là cho tất cả
Cho hôm nay, cho mãi ngàn năm

Thôi lần cuối xin giã từ bạo động
Để em về khoác áo mới trinh nguyên

Ngày đầu con học làm thơ
Lơ ngơ, lóng ngóng, ngồi chờ chép thôi
Ngày sau con thấy bồi hồi
Hỏi ai? Ai nói? Chao ôi khổ đời!
Yêu thơ không biết làm thơ
Thôi thì đừng nữa, để giờ mà tu
Con tu, con thấy lù mù
Ra ngồi ngắm cảnh thay công phu đỡ buồn
Yêu đời, yêu cảnh tu luôn
Cảnh đời đẹp thế ta buồn làm chi
Buồn vui lên xuống có khi
Yêu thơ con thấy, tức thì… an vui
Nhờ thơ nên đạo thêm vui
Yêu thơ yêu đạo có gì lạ đâu
Thở cười con biết nhìn sâu
Tâm tư lắng đọng, không đâu không cười
Ngày nay con biết yêu thơ
Biết yêu luôn đạo là nhờ có tu
Tu đây không phải tu mù
Thở cười con biết buông thư thân mình
Ở đây con nói chân tình
Tu đi rồi thấy lòng mình thảnh thơi
Không thì lắm nỗi chơi vơi
Hiểu sâu hiểu thấu nguyện rời buông lơi
Ta về dựng lại cơ ngơi
Một khi giông bão, có nơi để về

Rằng cứ đi tìm ta là ai
Nên chi mới thấy khổ dài dài
Nếu biết ta không là ai cả
Thì khổ đâu còn chỗ vãng lai

Cẩn trọng
Nhẹ nhàng
Một hạt lành gieo xuống
Nụ sen hồng
Ướp trà thơm
Em hái tặng
Cho tình xưa thắm lại
Nuôi hạt lành cho Tổ phụ, em thơ

Nụ cười mở ra khung trời ngày mới
Lan xa, xa mãi không ngừng
Lặng ngắm
Tin yêu
Tôi nâng niu hứng lấy
Thương tấm lòng tình nghĩa vẹn như xưa

Ly trà nóng làm ấm lòng buổi sáng
Hương bay lên xông ngát các tế bào
Tình thương này có đủ ướp cho em?

Nghĩ về em tôi thấy niềm vui lạ
Như cùng em mới trò chuyện hôm qua
Hồn nhiên
Ngây thơ
Em của ngày đầu
Ca hát
Tung tăng
Những dãy đồi cao nguyên sương mù buổi sáng
Hái tặng tôi những bông hoa dại bên đường

Tôi
Tôi vẫn là tôi
Tôi ngày ấy
Trân quý chuỗi ngày ta đã có cho nhau
Không gian thênh thang
Trời đất thênh thang
Em và tôi không mảy may ngăn cách
Dẫu trong tôi – em vụng dại vẫn giăng đầy
Buông xuống hết những dằng dai hờn tủi
Thì có nhau
Có tự muôn đời

Xin gió cứ lặng im
Cho niềm đau lắng đọng
Cho em tôi sống lại những ngày đầu
Hồn nhiên
Ngây thơ

Đời nghiêng nghiêng
Nắng nghiêng nghiêng
Và lòng người cũng nghiêng nghiêng
Ta đau lòng nhận ra em vẫn còn mải mê trong danh vọng
Quên đi những gì đẹp nhất đang mở phơi giữa dòng đời
Quên đi chút tình người
Giữ ta lại với em

Ta chấp nhận em
Như chấp nhận một thực tại
Đang hiển hiện nhiệm màu
Như hạt sương mai
Một bông hoa dại
Một ánh sao băng
Hay một cơn giông bão
Tất cả đã làm nên những ngọt bùi cay đắng trong ta
Rồi bất chợt chiều nay
Trở về
Lặng lẽ
Nhìn đời
Nhìn nắng
Nhìn em
Ta thấy em trong màu mây sắc nắng
Ta thấy em đi giữa cuộc đời

Ta thấy em trong lòng người
Và ta thấy em trong ta
Thì ra
Em đã có đó trong ta tự bao giờ

Ta còn sống nghĩa là ta chưa chết
Ta chết rồi em ở với ai?
Tuy gầy guộc nhưng nguyện làm thân thẳng
Cho em vươn lên sau cơn bão lấp vùi

Tuy leo lét, xin nguyện làm ánh lửa
Để Đông về đủ sưởi ấm lòng em
Ta yêu em, yêu thêm cuộc lữ
Qua bao thăng trầm, ta nguyện bước bên em

Cũng nơi ấy ta tìm về trú ẩn
Bao đau thương năm tháng được chữa lành
Cũng nơi ấy ta tìm về nguồn sống
Một niềm vui thấm đượm nét tinh anh

Sáng hôm nay sương đã đông thành đá
Có nụ hồng vừa chớm nở đêm qua
Chắp tay tôi nguyện trời đừng băng giá
Để nụ hồng tiếp nối những ngày qua

Đêm nay một mình ta
Giữa không gian bao la
Ta đón mừng sinh nhật
Sinh nhật thứ hai lăm

Hai lăm năm trôi qua
Ta đã lỡ hoài công
Chẳng đem chi an lạc
Hiến tặng cho cuộc đời

Trăng mỉm cười với ta
Nhìn ta qua khung cửa
Chúc mừng sinh nhật ta
Ôi hạnh phúc bao la

Thở đi, thở đi trăng
Đừng chần chừ chi nữa
Kẻo mai đây không còn
Sự yên tĩnh bình yên
Mà bầu trời ban tặng

Thở đi, thở đi nhé
Hơi thở nhẹ và sâu
Mang vạn loại sinh linh
Mang toàn thể vũ trụ
Cho đất nước bình yên
Cho muôn nơi hạnh phúc

Đôi khi ta thấy mình bất lực
Trước khổ đau của muôn vạn loài
Em ơi, có phải ta ham quá
Ôm hết vạn loài trong một trái tim yêu?

Mỗi sáng là một bài thơ
Mỗi chiều là một bài thơ
Mỗi đêm về là một bài thơ

Thơ không câu chữ sao mênh mông bát ngát
Thơ không câu chữ sao rực rỡ uy hùng
Thơ không câu chữ sao hồn nhiên sống động
Thơ không câu chữ sao huyền hoặc xa xăm?

Đó là bình minh
là hoàng hôn
là trăng lên trên biển

Là ly trà trao nhau giữa hơi lạnh đại dương
Là tiếng sóng trầm hùng đập tan bao ảo ảnh
Là những bước chân in dài trên biển vắng
Là trời xanh đưa lối em đi

Đó là bình an
là bao la
ngân dài không dứt
Là hạnh phúc
tự do
bay đến tận tinh hà

Vũ trụ bao la cho lòng ta ấm lại
Để muôn đời ta theo tiếng gọi của bao la

Chị ra đi
Phiêu bạt
Tìm đường
Cho một cõi bình an

Em ở lại
Lang thang
Trút xuống
Nỗi buồn thương bất tận

Thời gian cứ thế trôi đi chầm chậm

Ngày chị về
Ung dung
Tự tại
Giữa muôn trùng sóng vỗ

Em đón chị
Hạnh phúc
Bình an
Giữa thế giới ba ngàn

Chị em mình
Trọn nghĩa
Thuỷ chung
Vẫn bền lòng tiếp bước

Chiều nay
Một cơn gió thổi
Một trận mưa rào
Con ngã bệnh
Nhớ về Người những năm tháng qua mau
Mẹ ơi
Con muốn được trở về bên Mẹ
Được nằm trọn trong vòng tay
che chở
ấm êm
Nhưng rồi cũng bắt đầu từ chiều nay
Con hiểu thêm về tình Mẹ

Ta cứ tưởng mình thông minh đĩnh đạc
Nào ngờ đâu đầu rỗng tuếch hư vô
Ta cứ tưởng mình thôi hết ngây ngô
Nào ngờ đâu té hoài đau quá
Ta cứ tưởng mình khiêm cung kín đáo
Nào ngờ đâu kiêu ngạo quá chừng
Ta cứ tưởng mình thôi hết lừng khừng
Nào ngờ đâu vẫn còn trĩu nặng
Ta cứ tưởng tâm mình tĩnh lặng
Nào ngờ đâu cứ mãi lao xao
Ta cứ tưởng mình thôi hết lao đao
Nào ngờ đâu vẫn hoài lận đận
Ta cứ tưởng tình thương mình bất tận
Nào ngờ đâu cứ phán xét hơn thua
Ta cứ tưởng mình thôi hết phân bua
Nào ngờ đâu mãi tìm đường giải thích
Ta cứ tưởng mình đã là toàn bích
Nào ngờ đâu đầy khiếm khuyết vụng về
Ta cứ tưởng mình thôi hết bộn bề
Nào ngờ đâu…
Giật mình tỉnh ra ta vẫn là ta
Với bao tâm hành tiêu cực hiện ra
Cám ơn đời cho ta nhiều tính xấu
Để ta không kiêu ngạo với trần gian

Nắng đẹp lắm nhưng xin em đừng vội
Trời còn Đông hơi lạnh vẫn giăng đầy
Ngày Xuân đến nắng tràn lên đồng nội
Em tha hồ hái nắng ướp vào tim

Vẫn hoa vẫn lá vẫn mùa xuân
Xuân trước, xuân nay, xuân khác gì?
Quê nhà không pháo không lời giảng
Gởi trọn tình quê nỗi nhớ Thầy

Vẫn hoa vẫn lá vẫn mùa xuân
Xuân trước, xuân nay, xuân khác nhiều
Ai đem tỉnh thức về non nước
Trao trọn niềm an đến mọi nhà

Bạn đang tìm kiếm những vần thơ mộc mạc, chân thật để mang lại cho bạn những giây phút thư giãn, thoải mái nhất? Tập thơ “Đôi khi” của Chân Hội Nghiêm chính là gợi ý không tồi giành cho bạn. Hãy dừng chân tại uct.edu.vn để cập nhật những tác phẩm của nhà thơ nổi tiếng trên cả nước nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết trên!

Related posts

Tuyển tập những bài thơ ấn tượng của Bình Nguyên Trang (Phần cuối)

admin

Nguyễn Du – Đại thi hào dân tộc với những áng thơ bất hủ

admin

Nhà thơ Tản Đà và phần Thơ, Các bài hát và lục bát có lời (Tập Khối tình con III 1938)

admin

Leave a Comment