Thơ Hay

Chùm Thơ Đặc Sắc Của Cao Xuân Sơn Phần 2

Cao Xuân Sơn với tâm hồn của một người thi sĩ đầy lãng mạn.Thơ ông được rất nhiều vị độc giả mến mộ. Ông được xem là nhà thơ của thiếu nhi với những bài thơ vô cùng hóm hỉnh, dễ thương. Để tiếp nối Chùm Thơ Đặc Sắc Của Cao Xuân Sơn Phần 1 chúng tôi xin cập nhật cho các bạn phần 2 ngay bây giờ. Đừng bỏ lỡ nhé!

Nội Dung

Đôi dòng lo hão, thương suông…
con xa, xin mẹ vơi buồn, gượng vui
thư đi, hồn vía theo rồi
thân trai giờ chẳng đáng nồi lá xông.

Không biết tóc râu ông già trắng đến nhường kia
hay bụi đá li ti thời gian kết bám
sớm chiều lanh canh đục, chạm
đá cười ran từng chặp dưới tay ông

Một tấm bia, dăm hàng chữ vừa xong
đủ cả tuổi tên, cả quê hương bản quán
loáng thoáng gặp dăm ba người tăm tiếng
giữa ngổn ngang bia mộ xếp ơ hờ

Phả một quầng khói thuốc rê xanh lơ
ông già ngồi lặng phắc như pho tượng
mồ hôi trĩu trên mi từng giọt nặng
những giọt mồ hôi vô danh rơi nhanh

“Cái thời này sao mà lắm tuổi tên
liệu rồi đá đâu làm bia cho xuể…”
ông già nói xong bật cười ha hả
hệt như tiếng cười của đá vô danh

Tôi nhập nhoà trong tiếng búa lanh canh
Hì hục khắc tiếng cười như hoang tưởng
vụt thấy hiện lên tấm mộ bia sừng sững
ông già chưa kịp nghĩ tới, cho mình…

Lửa yêu chừng tắt lịm rồi
đành như chân vạn người đời: xa nhau

Âm thầm năm tháng qua mau
nước côi cút chảy qua cầu cô đơn

Giá mà… xa được nhau hơn
hoạ chăng giũ nổi ngàn cơn dày vò

Dửng dưng là chuyện giả đò
bữa kia sốt ruột, hỏi đò sao đêm

Một lời nghe rồi lòng thêm
người xưa quái ác, chưa thèm sang sông

Rụng xuống trái còn xanh
là tại trời bão nổi
chiếc lá vàng lìa cành
là mùa thu có lỗi

Sông cạn dòng nước chảy
tại rất nhiều bể dâu
trăng khuyết vẹt đỉnh đầu
tại trời đêm nguyệt thực.

Tất cả đều hiểu được
duy chỉ một điều này
sao không là ai khác
mà em – vừa chia tay?

Con đem về gửi nội
vợ vào nằm nhà thương
ngày: cửa im lìm khoá
đêm: một mình hai giường

Nhà trống hoang trống hoác
máy chữ bụi đắp đầy
lịch trên tường quên bóc
đồng hồ quên lên giây

Ăn: nhai như quán tính
ngủ: lơ mơ, gật gà
đặt lưng là ác mộng
nhỏm dậy còn sởn da

Chẳng bù cho những lúc
hết vợ con… như điên
giờ như chiếc ghế gãy
đặt đâu nhìn cũng nghiêng!

Trót sinh ra đã đầy mình gai góc
nên đôi khi, chẳng ai tin: xương rồng biết khóc
huống chi còn đơm hoa?
những chấm hoa nhỏ nhoi, sắc màu châu ngọc
người ta ngờ:
đó là sự lắp ghép quàng xiên, hài hước của thiên nhiên
ai hay, hoa kia là tiếng hát?

Xương rồng cả gan, xương rồng ngốc nghếch
giá mà mi biết giấu biệt gai đi
ai bảo dám làm đời buốt mắt
kiếp hoa hoang, cỏ dại có ra gì?

Đã chẳng thể uy nghi để xưng tùng xưng bách
cho bao kẻ khòm lưng ngợi thánh ca thần
sao chẳng khéo dọn mình làm huệ, cúc
đem tiếng thơm trời dành ve vuốt thế nhân?

Còn chẳng chịu hoá tàn tro chớp mắt
sao lửa thiêu nắng táp cứ hồi sinh?
nghìn nhát chém, hồn không lìa khỏi xác
máu mình khô lại dịt vết thương mình

Thôi thà vậy… xương rồng ơi, hãy hát
bằng cả gai kia
bằng cả vết thương này
ta: gã cả gan
ta: thằng ngốc nghếch
bữa này buồn, ra với mi đây!

Khẩu súng nhựa nổ từng tràng lạch bạch
bắn ruồi không chết, chết gì ai?
bấy nhiêu thôi đủ làm con quên tuổi
nheo mắt, bặm môi, bắn rát cả ngày

Không vờ chết, con không cười, đến khổ!
con bắn cha, con bắn chó, bắn mèo
mèo với vhó chẳng chiều con chết giả
con lẫy hờn làm cha muốn khóc theo

Chưa kịp lên ba, con có gì để giận?
cả những súng, dao bằng nhựa nữa, lạy trời!
vẫn biết đó chỉ rặt trò đùa giỡn
mà bao lần cha vẫn toát mồ hôi!

Kia, trái banh ngủ vùi nơi xó bếp
hòn bi ve lăn lóc góc nhà
voi nhựa cuộn vòi buồn hiu gặm tủ
chú thỏ tai dài…
chuột cắn rách
đêm qua…

Chiếc bình nhỏ cắm nhành mai nho nhỏ
ấm sáng cả căn phòng tôi ở
thấp thoáng hoa tay thợ xoay, thợ chấm men, thợ lửa
màu men trong như ngọc
tôi soi…

Bông mai vàng phô hết độ vàng tươi
màu men gốm ngời lên như phép lạ
bình đẹp vì hoa chăng?
hay hoa kia vì bình mà rực rỡ?
bâng quơ thôi
lòng mãi tự hỏi lòng

Vâng, người ơi, thiếu đủ thật lạ lùng
chiếc bình nhỏ cám nhành mai nho nhỏ
lá một nửa mùa xuân rồi đó
vắng hoa này
rượu thịt cũng như không!

Thời gian đưa những nhát chổi kinh hoàng
răng nào rồi cũng long
tóc nào rồi cũng bạc
thành quách, vàng son rồi cũng ra bụi rác
chốn vô cùng, rồi ai cũng như ai!

Vậy thì cười chi lâu?
vậy thì khóc chi hoài?
anh yêu em – đủ chưa nào – Vênuýt?
lặng im, lặng im…
lặng im mà sấm sét
treo thời gian lên thập giá vô hình

Phút mơ hồ… chót vót tháp thuỷ tinh
mắt ta nở nghìn tia sao lấp lánh
nỗi cơm áo giữa đời thường vặt vãnh
có còn thấy gì đâu?
có còn đáng gì đâu?

Thôi em, ghìm lại bão bùng
tiếng đàn đã thít nghẹn lồng ngực đêm
van đôi tay – phút im lìm
nhấn thêm phím nữa chết chìm nhau đây

Một ngờ
Năm bảy dại ngây
mười phương hồn
chín phương đây vĩ cầm.

Dù có là ngựa, trâu hay lạc đà đi nữa
cũng chẳng sinh ra để sống kiếp nô tì
huống chi em, sắc tài toàn vẹn thế
mà nỗi đời cay cực đến nhường kia?

Quyền uy đui mù, nanh vuốt gớm ghê
rình rập, bủa vây, truy bức em từng phút
giá hết thảy Clê-ôn mang trái tim Tô-bi-ét
cuộc đời toàn Đô-na Mác-vi-na

Những buồn đau thế kỷ I-zau-ra
giờ đã cũ – như tình yêu – đã cũ
bao xứ sở tự do tung cánh gió
mặt đất, ô hay… vẫn chằng chịt u buồn.

Chẳng thấy ông nội đâu
Mà giọng ông nói đấy
Áp tai vào ống nghe
Đỡ nhớ ông biết mấy!

Quê nội thì xa ngái
Chưa một lần về thăm
Chỉ nghe qua điện thoại
Mà quá chừng nhớ mong

Trăm núi với nghìn sông
Thoắt gần trong gang tấc
Chuông điện thoại reo giòn
Những niềm vui bất chợt

Một hôm, đường dây đứt
Không một hồi chuông reo
Cả nhà cứ nhìn nhau
Như có ai đi vắng

Mẹ đi rình chuột chưa về
Miu con đói bụng bò lê khắp nhà
Cún vàng sốt ruột vào ra
Nghêu ngao cất giọng ê a dỗ dành

Thương Miu, Cún tức cho mình
“Gâu gâu” mãi
vẫn không thành…
“Meo meo”!

Tết đầu tiên ở Sài Gòn
Chắc bà nhớ quê nhiều lắm
Nào, bà cháu mình đi chơi
Xem ti vi hoài cũng chán

Cháu dắt bà đi chầm chậm
Người, xe ồn ã ngược xuôi
Gặp chùa, bà vào lễ Phật
“Ưu tiên” bà, cháu thành “đuôi”

Dắt bà ghé Hội Xuân vui
Ngắm hoa, nghe chim, xem bướm
Bà thích đứng lâu một nơi
Cháu đòi lăng xăng khắp chốn

Thấy toà nhà cao ngất ngưởng
Ngước trông, bà chợt rùng mình:
– Chả biết bao nhiêu tầng nhỉ!
Bằng mấy cây đa xóm Đình!

Phố xá ai nhìn cũng lạ
Hàng quán thì hao hao nhau
Nước ngọt, bà không biết uống
Nước mía bà hỏi: “Mấy hào?”

– Về thôi, chân bà sắp mỏi
Cháu nghe, đoán liền vì đâu
(Thương bà xót tiền, nhịn khát
Biết vậy, mang bình nước theo!)

Vỉa hè trưa nắng lao xao
Bóng bà nghiêng thơm bóng cháu…

Biết bay nhưng chẳng phải diều
Có cánh mà không biết hót
Những con chim sắt đi về
Trên chín tầng mây chót vót

Vút lên cao, sà xuống thấp
Trong nắng, trong mưa, trong đêm
Hơi thở vạch lên trời biếc
Những vệt khói hình mũi tên

Vóc dáng khổng lồ hộ pháp
Mà hiền khô như chuồn chuồn
Vì thế, bay cùng chim sắt
Có người lớn, có trẻ con

Ve ve ve…
Bắt đầu từ một vòm me
Chú ve nào lĩnh xướng
Ve ve ve…
Một trời ve trỗi giọng
Bè bổng, bè trầm râm ran náo động
Trời đất chung chiêng “nhà hát” khổng lồ!

Khúc nhạc mùa hè vui đến ngu ngơ
Chỉ những nhạc công không ai rõ mặt
Một cái tên riêng cho mỗi người, không nốt
(Có lẽ chưa ai được…Đăng báo bao giờ!)

Những chú ve vô danh, vô tư
Dàn nhạc vô hình giữa chập chùng sắc lá
Phố xá bỗng nhìn nhau thân thiết quá
Bữa tiệc âm thanh ai cũng có phần mình

Cây phượng già góc phố chợt rung rinh
Giữa trưa nắng, rớm một chùm hoa đỏ

Mèo đi chơi Thảo Cầm Viên
Rủ thêm anh Vện nhà bên theo cùng

Tới gần chuồng Hổ, tự dưng
Đánh hơi, Vện bỗng ngại ngùng muốn lui

Liếc nhanh, thấy Hổ ngủ vùi
Trấn an Vện, Mèo gọi vui:” Học trò!”

Mèo khoe: “Cụ tổ tớ xưa
Thầy dạy võ Hổ, nhưng chưa dạy trèo”

Vện nghe, vững bụng ít nhiều
Tới gần, quát (dựa hơi Mèo); “Hổ đâu!”

Bất thần rung khẽ cọng râu
“Chúa sơn lâm” hé mắt, chau đôi mày

Rụng rời, Mèo tót lên cây
Cuống cuòng, Vện cắm đầu “bay” về nhà…

Mẹ sinh em bé, bà trêu:
– Cái thằng cu lớn, lêu lêu, ra rìa
Bố an ủi, mẹ vỗ về:
– Làm anh thích lắm! Em kìa, anh Hai!

“Anh Hai” – nghe cũng oai oai
Nhưng mà sao cứ…lạ tai thế nào!
Suốt ngày hôm đó, hôm sau
“Anh Hai” ngơ ngẩn ra vào ngẩn ngơ

Ngang qua nôi bé, tò mò
“Anh Hai” trộm ngắm rồi vờ như không!

Không là huệ là hồng
Không là lan là cúc
Hoa dại mọc khắp nơi
Nở, tàn không ai nhắc

Lạ lùng bao vị thuốc
Cỏ hoa dâng cho đời
Chẳng huệ, lan, hồng, cúc
Chỉ toàn hoa dại thôi

Khiêm nhường vậy, hoa ơi!
Bao lần em bối rối
Màu hoa ấy không tên
Mùi hương kia không tuổi

Khuất chìm trong gió bụi
Trong nhạt nhoà nhớ quên
Thiếu những bông hoa dại
Chưa đủ thành Thiên Nhiên!

Bố “nghiện” bóng đá
Mẹ thích thời trang
Bóng rổ: anh Khương
Bà mê kịch nói

Riêng bé chỉ khoái
Tom và Jerry
Xem đi xem lại
Cứ hoài mê ly

Thương cái ti vi
Suốt ngày nóng hực
Điện cúpp thình lình
Mới thôi cười khóc

Ước nhà năm chiếc
Cho riêng năm người
Nhưng…thế không vui
Xem chung mới thích

Ti vi nó mách
Ai thương bé nhiều
“Kênh” nào bé yêu
Sẽ nhường bé chọn

Nhóc không cha mẹ, cửa nhà
Người ta gọi “Nhóc” mãi mà thành tên

Vỉa hè quán nhậu chật nêm
Chiều chiều nhóc lại mon men từng bàn

Không xin xỏ, chẳng kêu than
Không nài nỉ, chẳng mẹt hàng bán mua

Khách cười nói, khách say sưa
Thản nhiên, Nhóc… đấm lưng cho từng người

Thản nhiên, không đợi ai mời
Đôi tay nhỏ xíu miệt mài vòng quanh

Và li cứ cụng lanh canh
Lon bia, vỏ rượu thoắt xanh, thoắt vàng

Nhiều hôm nắng lụi, chiều tàn
Rã tay. Mỏi cẳng. Túi hoàn rỗng không!

Thế là bữa ấy toi công
Thế là đêm ấy ròng ròng sao rơi.

Có chăng Tiên, Bụt trên trời?
Biết không, thằng Nhóc phố tôi mơ gì?

Một lần Nhóc kể tôi nghe
Nó mơ Tiên, Bụt kêu về…đấm lưng!

Mẹ ơi mẹ, sao chỉ ba ngày Tết?
Mà không nhiều hơn?
Tết, bố không đi vắng
Cơm quá chừng món ngon

Tết, con mèo cũng sướng
Chỉ khẽ “Meo” thôi là có ăn
Cái đồng hồ trên bàn
Được bố thay pin, reo “Thích! Thích!”

Con là út
Con được nhiều Tết nhất
Ai cũng mừng tuổi, tặng quà
Chẳng cần “Meo” vẫn chật nhà
Quần áo mới, đồ chơi mới…

Mẹ ơi mẹ, ai làm ra Tết vậy?
Sao không nhiều Tết hơn?

Nhất mẹ nhì bà
Thứ ba là bố
Thứ tư anh Hai
Thứ năm là chú

Một ngôi nhà nhỏ
Bao người thân yêu:
Mẹ cưng mẹ chiều
Muốn gì cũng có!

Bà nội giặt giũ
Bà nội nấu cơm
Tối, mẹ đi làm
Bà ru bé ngủ

Chớp loè song cửa
Sấm sét ngoài hiên
Có bố ở bên
Là thôi hết sợ

Anh Hai mê chó
Anh Hai thích mèo
Vẽ gì cũng “siêu”
Nhất là vẽ…kẹo

Chú Út thật khéo
Đồ chơi nào hư
Đưa chú sửa cho
Lại xinh như mới

Cả nhà cùng giỏi
Cùng “ngoan” như nhau
Xếp ai trước, sau
Khó ơi là khó!

Nhớ đâu kể đó
Cho vui thôi mà
Nhất mẹ, nhì bà
Thứ ba là bố…

Nhím mà lưng chẳng có “gai”
Nghé mà đeo kính, tóc tai gọn gàng

Nhím mà ăn nói dịu dàng
Nghé mà đi đứng đường hoàng, khoan thai

Nhím mà biết hát chục bài
Nghé biết gõ cửa nhà ai muốn vào

Nhím mà khách đến biết chào
Nghé xem kịch, biết bên nào “quân ta”

Nhím lớp lá, Nghé lớp ba
Nhím là em gái, Nghé là anh trai

Nhím mà lưng chẳng có “gai”…

Nửa đêm mèo khóc chuột cười
Bạn từng nghe chuyện lạ đời thế chưa?

Bếp nhà tôi, tự bao giờ
Bẫy chuột nhắt giở lắm trò trêu ngươi
Mà thằng mèo Nhép, than ôi
Đêm đêm vờn bóng, nghịch đuôi ngoài thềm

Chiếc lồng bẫy chuột, ngỡ quên
Bữa kia sực nhớ, tôi đem móc mồi
Mồi là mẫu cá khô thôi
(Món này, lũ chuột mê tơi nhất nhì!)

Nửa khuya chợt thức, tôi nghe
Tiếng ai thút thít, lâm li quá chừng
Bật đèn. Bạn có tin không?
Chiếc lồng bẫy chuột, bên trong mèo ngồi
Thấy tôi, Nhép cố giấu đuôi
Nhắm nghiền hai mắt, chao ơi, tội tình!

Chuột cười rúc rích xung quanh…

Chú ở Phú Quốc về
Ba lô toàn vỏ ốc
Những câu chuyện thần tiên
Nơi mọc chùm đảo ngọc
Tàu chú cưỡi sóng đi
Gió mặn đùa chân tóc
Bãi cát trắng, dừa xanh
Biển vàng đêm trăng biếc
Cầu vồng dựng trong mưa
Chiều hoàng hôn tím ngát
Những xóm chài râm ran
Khói thơm mùi tôm, mực
Mân mê từng vỏ ốc
Bé mơ màng thiếp đi
Thấy mình trôi rất xa
Trên một con tàu lạ
Con tàu chưa từng có
Giữa dại dương bảy màu
Con tàu không có đáy
Như pha lê trong veo!
Cứ trôi thế rất lâu
Đến một hòn đảo nhỏ
Rất nhiều nàng tiên cá
Thành quách với lâu đài
Và những công chúa trai
Và những hoàng tử ốc
Những cua tôm, quan mực
Những tướng sò. lính cua
Có cả mấy cụ rùa
Vừa bơi vừa ngẫm nghĩ
Chao. mùi gì thơm quá!
Hệt như mùi…cá kho
Tiếng ai như tiếng mẹ:
“Con gái ơi! Đói chưa?”

Hoá ra chiều chín tới
Hoá ra là giấc mơ…

Trên đây uct.edu.vn đã cập nhật những bài thơ đặc sắc hốm hỉnh của nhà thơ Cao Xuân Sơn. Hy vong các bạn sẽ yêu thích bài viết này. Xin chân thành cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng chúng tôi!

Related posts

Trọn Bộ Những Trang Thơ Thế Lữ Đặc Sắc Nhất Phần 2

admin

Bài thơ Anh Mệt Rồi – Nhà thơ Dương Hoàng

admin

Bài thơ Làm bạn với cô đơn – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Leave a Comment