Thơ Hay

Trọn bộ những bài thơ thả thính mùa đông độc đáo nhất hành tinh

Những bài thơ thả thính mùa đông đang thu hút rất nhiều sự quan tâm của bạn đọc. Mùa đông rất cần những hơi ấm của tình yêu để cảm nhận được những tia nắng xua tan gió lạnh. Nếu bạn đang độc thân và muốn tìm kiếm cho mình một nửa đích thực thì hãy theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Nội Dung

Khá mới mẻ nhưng chúng ta không thể phủ nhận của độ hot của những bài thơ thả thính mùa đông. Những bài thơ chứa đựng sự ngọt ngào lãng mạn thể hiện sự khát khao hạnh phúc của bản thân. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé!

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm

Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…

Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa đông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình

Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

Đã bao mùa đông rồi anh chẳng thể vui
Để mùa đông năm nay anh ngập tràn hạnh phúc
Em đã đến bên anh vào một ngày nắng nhạt
Xua tan mây mù sưởi ấm trái tim anh.

Mùa đông năm nay có trọn vẹn niềm vui
Có trọn vẹn những điều anh mong ước
Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc
Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.

Hạnh phúc đủ đầy là khi ở bên em
Là khi em cười, mang niềm tin cuộc sống
Là ánh mắt em nhìn về anh một hướng
Là nỗi niềm em chia nửa cùng anh.

Hạnh phúc này liệu có mong manh?
Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh
Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt
Câu trả lời anh dành trọn cho em

Anh sẽ trở về tháng 12
Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa
Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.

Anh sẽ trở về tháng 12
Để được ôm vai gầy áo mẹ
Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé
Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu

Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau
Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức
Về một mùa hoa cải bên sông
Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng

Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông
Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại
Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ
Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn

Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn
Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ
Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở
Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui

Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi
Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối
Để viết về những bộn bề kí ức
Anh sẽ về để viết tháng 12.

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi?

Người đi rồi… áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác

Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?

Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc Đông sang

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!

Những bài thơ mùa đông hiện đang gây sốt cộng đồng mạng sâu sắc. Những bài thơ đầy cảm xúc ấm áp xoa dịu hàng triệu trái tim bạn đọc mạnh mẽ. Những bài thơ về mùa đông ấn tượng giúp các bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé!

Khi xa em muôn ngàn nỗi nhớ
Anh thấy lòng trăn trở từng đêm.
Nghe mưa tí tách bên thềm
Đông về giá rét lòng thêm bồi hồi.

Đêm cô quạnh đơn côi gối chiếc.
Nhớ về em mắt biếc, môi xinh
Thương nhau biết mấy ân tình
Gọi nhau bằng một tiếng “mình” thân yêu !

Bao nhung nhớ những chiều xa cách?
Để tình ta đơn lạnh em ơi !
Trái tim đã loạn nhịp rồi
Sao em vẫn ở phương trời nhớ thương…?

Em nơi ấy sầu vương giọt lệ!
Tình đôi ta như thể mây trôi
Lang thang khắp chốn phương trời
Biết bao giờ gặp ở nơi yên bình??

Em ơi! Giữ trọn chữ tình
Không gì ngăn nổi đôi mình yêu nhau!

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm

Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…

Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm

Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân

Ta còn em một màu xanh thời gian
Từng chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường

Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói son yêu
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ

Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa dông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá
Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng
Đêm có buồn tình biết có hay không ?
Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi.

Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm
Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư
Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u
Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến
Gửi về em niềm thương trong gió quyện
Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào
Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao
Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động

Gửi về em cả trời mơ mở rộng
Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong
Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong
Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm

Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm
Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương
Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương
Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo

Gửi về em niềm vui buồn đan chéo
Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ
Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ
Mây hờ hững,hững hờ trôi không bến

Gửi về em những tâm tình chợt đến
Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim
Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm
Ôi khao khát,khát em men tình ái

Gửi về em một tình yêu mãi mãi
Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương
Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương
Như bờ cát vấn vương người in dấu

Gửi về em khát khao hằng nung nấu
Cho Đông qua, Xuân,Hạ tới Thu về
Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê
Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác

Gửi về em một con tim mộc mạc
Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình
Một linh hồn một ngọn nến lung linh
Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm

Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm
In bờ môi,in ánh mắt nụ cười
In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi
In cảm giác in bồi hồi ngây ngất

Gửi về em mối tình anh rất thật
Rất thật lòng và rất đỗi yêu em!

Hãy cùng uct.edu.vn theo dõi những bài thơ về mùa đông ý nghĩa ngay sau đây. Nếu bạn đang cảm thấy cô đơn và chán nản thì hãy tìm đến bài viết này ngay bây giờ nhé! Đừng bỏ lỡ nha!

Em về Hà Nội mùa Đông
Hồ Tây chiều xuống mênh mông lững lờ
Từng con phố nhỏ nên thơ
Mùi hương hoa sữa thẩn thờ đắm say

Em về Hà Nội chiều nay
Cây bàng lá đỏ rơi đầy lối qua
Tiếng chuông Trấn Vũ chiều tà
Vọng lên từng nhịp ngân nga xao lòng

Em về Hà Nội … thầm mong
Nhìn đôi bờ bãi sông Hồng uốn quanh
Bạt ngàn in một màu xanh
Lung linh như một bức tranh tuyệt vời !

Em về Hà Nội thăm chơi
Ba Đình buổi sáng tiết trời lạnh se
Bâng khuâng em lắng tai nghe
Chim ca bướm lượn bốn bề bình yên

Em về Hà Nội linh thiêng
Ngàn năm văn hiến đất hiền địa linh
Thủ Đô cổ kính thanh bình
Em về gởi những cảm tình nơi đây.

Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽ
Nét u buồn điểm nhẹ màu mây
Nhớ thương một thủa đong đầy
Hàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng

Từng kỉ niệm chờ mong sống mãi
Giữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyền
Tháp rùa cũng tỏ tình duyên
Hai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ

Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọi
Nụ hôn nồng khẽ gói tình ta
Áng mây nặn vẽ căn nhà
Ngày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn

Đông ngập lối tình tuôn ảo não
Đám sương mù giả tạo đường đi
Bỗng nhiên bỏ lại xuân thì
Lòng anh vẫn đó tình si mặn mà

Ngày giã biệt lời ca héo rủ
Mộng tàn phai lối cũ Hà Thành
Dẫu rằng chẳng hận trời xanh
Đôi lần trách hỏi không đành vậy sao

Giờ trở lại ai nào đã thấy
Ngỡ người yêu sống dậy quay về
Chỉ cần một kiếp hoài mê
Mong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa.

Anh ra thăm Hà Nội một chiều đông
Trời không lạnh nắng vẫn hồng góc phố
Nắng Sài Gòn đi theo cùng anh đó
Hay là mùa thu thương nhớ quay về

Hà Nội mùa đông thường lạnh tái tê
Chiều mùa đông buồn não nề gió bấc
Đêm đông lạnh khiến ai thường thức giấc
Giấc mơ buồn từng cung bậc nhớ thương

Cây me già mang nỗi nhớ vấn vương
Kỷ niệm xưa bên góc đường ngày ấy
Em đưa bàn tay cho anh nắm lấy
Hiểu nhau rồi mà sao thấy vẫn run

Về thủ đô mà anh vẫn thấy buồn
Dù không gió không mưa tuôn dâu bể
Hình như vắng em Hà Nội buồn như thế
Nghe tiếng côn trùng như thể khóc tình xưa

Xa Hà Thành em đã muốn về chưa
Anh vần còn chừa cho em góc nhỏ
Dù đi xa về đây anh vẫn nhớ
Nhớ góc đường nhớ hơi thở mùa đông.

Đêm Hà Nội một mình lê bước
Đường phố kia xuôi ngược bao người
Từng hàng cây vẫn xanh tươi
Ánh đèn góc phố nụ cười tìm đâu

Nơi quán cũ mi sầu trong cảnh
Chén trà đêm giá lạnh riêng mình
Hỏi trời đất cũng lặng thinh
Dừng chân quán cóc tội tình chi đâu

Hoàng Quốc Việt đêm sầu rộn rã
Riêng tôi thì rất lạ làm sao
Có ai nhớ đến tôi nào
Chợt nghe dạ xót tiếng rao bên đường

Từng dòng chảy về phương nào đó
Chiếc lá buồn trước ngõ lối đi
Màn đêm xé toạt những gì
Mà tôi cất dấu trên mi hôm nào

Người thiếu nữ má đào môi thắm
Bước đi từng bước chậm nơi đây
Có đôi trai gái sum vầy
Nhìn hai người nắm bàn tay nhau về

Ôi con phố bên lề tôi đứng
Có mấy người lòng cũng giống tôi
Chén trà nóng cũng lạnh rồi
Đông về phải lạnh ừ thôi một mình.

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ thả thính mùa đông đặc sắc và ý nghĩa nhất. Qua bài viết này các bạn sẽ cảm nhận được ngọn lửa tình rực cháy sưởi ấm biết bao trái tim. Nếu bạn còn độc thân thì hãy dùng những bài thơ này gửi đến người ấy nhé! Thân Ái!

Related posts

Bài thơ Đồ Sơn ngày trở lại – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

admin

Bài thơ Giáng Sinh Này Không Em – Nhà thơ Phú Sĩ

admin

Bài thơ Tự tình (Hồ Xuân Hương) – Bất hạnh của mộng ước không thành

admin

Leave a Comment