Nhà Thơ Nổi Tiếng

Chim Trắng – Hồ Văn Ba Và Tập Thơ ” Quán Bạn” Nổi Tiếng

Chỉ với 14 bài thơ, tập thơ “Quán Bạn” đã làm nên tên tuổi nhà thơ Chim Trắng – Hồ Văn Ba trong nền văn học hiện đại Việt Nam. Với ngòi bút sắc sảo, tinh tế, chất thơ khỏe khoắn, xen kẽ sự nhẹ nhàng, trầm bổng, ông đã thổi một làn gió mát vào nền thi ca nước nhà. Những bài thơ chan chứa tình yêu quê hương, yêu con người, yêu cách mạng này luôn sống mãi trong tâm hồn mỗi con người, sống mãi theo thời gian.

Để các bạn thêm yêu con người ông, cũng như biết thêm một phong cách thơ mới lạ, độc đáo, ngay dưới đây, chúng tôi xin gửi tặng bạn chùm thơ hay này nhé!

Nội Dung

Thân yêu ơi, thân yêu đừng khóc nữa
Người chẳng còn là lá rụng ở quanh tôi.
Người chẳng còn là mùa thu trong trước mặt
Không tình yêu chẳng nước mắt làm gì !

Rượu chẳng còn reo vui trong đáy cốc
Cỏ đâu còn hát nhỏ dưới chân ta
Câu thơ cũ đã phai màu bạc phếch
Người chẳng còn là đá tảng ở trong ta.

Thân yêu ơi nếu em còn khóc được
Xin một lần khóc lại cái thời xưa
Thời bom nổ trên đầu, chông đơm mặt đất
Ta hát bên ngoài, rượu múa trong ly.

Em là cái tẩy đó sao?
Mát rượi tâm hồn thi sĩ
Ấm lại những câu thơ lạnh lẽo
Lành dần thương tích cuộc đời tôi.

Em là cái tẩy đó thôi
Tan dần trong tôi, tan dần trong đời
Khoảnh khắc nữa thôi, sẽ tan tất cả
Em là mội nước ngọt đời tôi.

Em là cái tẩy của cuộc đời này
Rốt cuộc em chẳng còn gì cả
Chắc anh sẽ yêu em vì lẽ ấy
-Tôi mặn chát rồi từ mẹ mới sinh tôi-

Còn một giọng cười mang nổi buồn của đá
Đôi mắt lơ mơ mang tâm hồn biển cả
Bóng râm này xin đục suốt đời tôi
Nói đi – Biển – núi chìm đâu rồi!

Không còn nhớ lá tên gì nữa
Lá hoang mang chiều vàng nửa nửa vàng thâm!
Rừng khi nắng – đôi khi rừng nắng đậm
Lá cũng rưng rưng biêng biếc âm thầm!

Có một lần ta nghe môi ta kề bên chiếc lá
Lá ân cần thở hết nửa đời hương
Nghe mặt lá bên kia đầm đầm nước mắt
Ta mở hết lòng mình hứng giọt sương trong

Và nắng rồi mưa rồi bão tố
Ta điệu đời trụ vững một cành khô,
Ta vuốt mặt ta vuốt tràn bão tố
Lá lăn quay theo bão tố chẳng lăn về!

Là lá là…la ta chào mùa lá đổ
Mở bàn tay ta đón tiếng lá bay khô
(Gió ngọt ngào nhắc ta: Tôi là gió bấc!)
Vội bụm tay mình che ánh mắt em xưa!

Em bây giờ làm sao em hiểu nổi
Chuyện chiếc lá của riêng ta – chiếc lá ở rừng!
Đôi khi nhớ cũng là để nhớ
Một điều gì đã mất để chờ mong.

Hỏi: Chi vậy?! Ta không thể nào đáp nổi!

Biết ra sao phút cuối cùng
Tình ta rồi cũng thả sông theo tình
Đứng từ sâu thẳm ta nhìn
Em theo nước lạ đổ biền biệt xa
Đứng từ sâu thẳm trong ta
Yêu thương thấm đẫm vào da thịt mình
Đứng từ mơ ước ta nhìn
Hai dòng nước bạc giao tình giữa sông
Biết rồi: đây phút cuối cùng
Cuối cùng ta, cuối đời sông ngập bùn.

Dịu dàng hoa – nhỏ nhẹ hoa
Dẫu trong chốc lát cũng là lời ru
Đã ru tôi khúc biệt mù
Lời ru lời của gió vù thổi qua.
Cách nào hiểu được mình ta?
Hát ru người lại hóa ra ru mình!

Cuối cùng sông vẫn chảy qua mình
Vẫn đầy như thế
Cúi nhìn sông run rẩy
Bụm trong tay bụm nước… rẽ tràn!

Tôi như thế
Em lại là như thế
Dòng sông trong xanh như một cuộc tình
Đôi bờ uất ức

Ðắp đập ngăn cho nước tràn bờ
Không thể!
Nước sông không rửa sạch nỗi niềm
Sông ơi cứ chảy!

Thôi cạn rồi
Tàu đã biển
Trắng xa khơi…

Sông không cạn
Nước vẫn đầy
Con tàu run rẫy
Khói và sóng…khơi xa.

Không có con tàu nào cả
Mắt em chưa hoang mấy phía bên đời
Tôi vẫn hiểu

Dẫu mãi đứng nhìn một miền trắng xoá
Không thể quên điều gì.

Trái đất mãi quay vòng nước mắt
Dẫu hoa bên đường xẻ đá nở lung linh

Ước gì được trở về nơi cũ
Một lần thôi mãi mãi-phôi-mình.

Thôi đã lỡ một lần oa oa tiếng khóc
Cứ sống đi như mọi lẽ trên đời

Muốn óng ánh tự mình óng ánh
Đốt sợi tơ tơ chẳng hóa nên tầm.

Ừ thì sống như trái timvẫn đập
Yêu thương là lẽ của riêng mình

Không xin hết đêm thâu không cầu lửa tắt
Cháy tan rồi rực rỡ dưới tro than.

Ta về giỗ mẹ một mình
Không con, không vợ, không tình nhân. A!
Ta về giỗ mẹ quên hoa
Nửa đêm trăng sáng làm hoa tặng Người

Về theo ta một giọng cười
Ta yêu chín, chắc mẹ mười lần yêu
Cho hay miệng lưỡi lắm điều
Nhân ngày giỗ kỵ cũng liều đem khoe

Thế gian không, có, ai dè
Năm sau giỗ mẹ lại về tay không?

Thổi tắt ngọn nến đang rực sáng
Đêm đậm đặc căn phòng
Người đàn bà trắng thanh khiết, hai tay đang chấp trước ngực cầu nguyện gì…
trước thân gỗ mục lấp lánh ánh lân tinh-
Khu rừng đẫm ướt toả hương ngọt ngào.

Chiều ấy anh cùng em đi trên con đường huyền bí này
Chúng ta đi không song song, không đối mặt
Tiếng ve chuông nặng trĩu lòng
Mỗi người ấp ủ một niềm riêng,
Mây trắng tầng tầng, em xuyên qua tầng tầng mây trắng
Anh đuối sức dừng lại ngang tiếng chuông chùa
-Trên đỉnh ấy, gió và tiếng em cười-
Anh tự hỏi lòng anh đang đi đâu, về đâu ?

Tôi chỉ là người thợ ảnh không chuyên
Khát vọng chộp lấy trong khoảnh khắc chân dung tâm hồn thánh thiện của nàng
Cất giữ trong tôi người đàn bà vừa lạ vừa quen vô cùng yêu dấu.

Rừng ấy, chiều ấy và nàng
Đã thành giọt sương trên lá,
Giọt lê trong veo
Chợt long lanh, chợt vỡ tan theo hoàng hôn vụt hiện.

Nâng chiếc lá khô trên tay
Ngại que diêm bất ngờ xòe lửa biếc
Tình yêu đã đến hồi khánh kiệt
Còn run sợ trước chia ly?

Em ra đi thời cơm độn cao lương
Đôi dép ta mang quay còn, quay đứt
Giọt ngắn giọt dài nước mắt
Em khóc một lần, tôi đau điếng những mười năm.

Nếu biết nước mắt kia không là nước mắt
Thì phải đau chi cho tới bây giờ ?
Thôi trót lỡ làm người yêu nước mắt
Lỡ một lần yêu nước-mắt-không-trong.

Em đến thăm tôi, mưa hạt tròn hạt méo
Hạnh phúc có điều chi bên ấy bây giờ?
Tôi muốn hỏi nhưng lòng không nỡ hỏi
Ngón tay này trên môi ấy cứ bơ vơ.

Tôi không thể nào lại đau nỗi đau xưa.

Tháng năm – một đám mưa hè
Lô nhô búp đỏ
Bích Chiêu hát ở bar Hoà Bình (*)
Một chút hương lài theo gió
Ta đi bên nhau ở phố nào?

Ve rên ran ở góc rừng, cả khu rừng
Bất kể mùa nắng, mùa mưa, mùa xuân, mùa hạ
Bom tấn, bom bi, bọm toạ độ
Tô Lan Phương hát ở đây.

Thường là nhớ khi tiếng ve chìm
Anh nhớ em khi con chích choè múa xoè đuôi xám
Nhài ơi, không có bông lài ở rừng!

Bây giờ là tháng năm – đám mưa hè vội vã
Không đủ ướt sũng những suy tưởng, hoài niệm
Về một tiếng ve, một nụ hôn, một góc rừng, một cơn sốt, một loạt bom rơi
Quá khứ lằng nhằng tia chớp.
Tháng năm – đám mưa hè bất chợt
Tôi loay hoay theo đám mưa này.
Mưa xuân chưa tới… tôi còn nhớ ai?

Lên núi lần này không thấy núi
Lá không rừng lá cũng thật thà xanh
Mây quấn bên tôi mà tôi nghĩ quẩn
Nắng đang sương khói cứ xa – gần.

Hóp một chút thôi rồi gục chết
Bạn tôi thấu đáo ngã lăn cười
Ai đắp cho tôi ngàn mảnh vỡ
Từ một vì sao lạc xuống lòng tôi ?

Tôi biết tôi say lỡ lời nói vậy
Sao đâu sao rụng giữa ban ngày
Còn chiếc lá kia nằm giãy giụa
Quá cực lòng lăn nhẹ xuống môi tôi.

Lên núi tập ngồi trơ như đá
Gió không hương mưa nắng không hồn
Cúi xuống ngực hôn lên từng lá biếc
Chạm phải môi mình – chiếc lá khô cong.

Tôi biết tôi say mà nói sảng
Ngủ một giấc rồi cứ tỉnh như không
Tôi có gì đâu mà mất cả
Dọc đường đời tôi xí được nỗi buồn trong.

Với những vần thơ trên, Chim Trắng – Hồ Văn Ba sẽ giúp bạn thỏa sức niềm đam mê nghệ thuật. Những tiếng thơ này như dần ru ngủ độc giả với những hình ảnh thơ giản dị nhưng nặng ân tình của tác giả. Uct.edu.vn luôn đồng hành, chia sẻ với bạn những chùm thơ hay của các thi gia nổi tiếng trên cả nước, mời các bạn tham khảo nhé!

Related posts

Đi Tìm Giấc Mơ – Tập Thơ Bùi Kim Anh Lãng Đãng, Day Dứt Người Đọc

admin

Nhà thơ Nguyễn Văn Vĩnh cùng những thi phẩm dịch vang danh phần 2

admin

Nguyễn Phi Khanh cùng tuyển tập những thi phẩm đặc sắc nhất phần 1

admin

Leave a Comment