Nhà Thơ Nổi Tiếng

Nhà thơ Bùi Giáng và tập thơ “Lá hoa cồn” nổi tiếng (Phần 1)

Bùi Giáng được đánh giá là một người có tính cách nghịch ngợm, quỷ quái cả ngoài đời và trong thi ca. Và Lá hoa Cồn (1963)  là một tập thơ như vậy. Đây là một tập thơ mang cái tựa khá nhạy cảm. Và có người đã thắc mắc “Lá hoa cồn là gì?” thì ông đã trả lời với cái giọng điềm nhiên và nghiêm nghị: “Lá hoa cồn là….” rồi không nói gì nữa. Hóa ra ông nói lái về cái chuyện người phụ nữ miền quê ngồi đi tiểu trên cỏ.

Nội Dung

Bây giờ gió thổi hai nơi
Xuống sông cá nhảy lên đồi sim rung
Nhìn em thấy tóc múa tung
Mới hay ba cõi vô cùng cả ba

Một ngàn cái tấm hào hoa
Trút tình phong nhã đẻ ra một nàng
Để cho thiên hạ mơ màng
Dưới gầm trời đó – đây nàng muôn năm

Bây giờ còn lại hai tay
Trang đầu xưa mở thu rầy đi xa
Buồn sông nước cũ cây già
Gió lang thang mỏi hiên tà phố xanh
Bỏ xiêm trút áo đầu cành
Thiên nhiên kết tập nguyên hình cong cong

Bây giờ còn lại hai chân
Bước tìm lối cỏ tử phần hoang liêu
Tên em là tiếng sáo diều
Hồn em ấy giọng gió kiều diễm ru
Bây giờ rắc lá mù u
Xuôi giòng sông lạnh sông Thu bốn bề

Bây giờ còn lại hai con
Tên là con mắt rất tròn con ngươi
Giữa đêm khép mở bùi ngùi
Nhìn mơ hồ thấy một người xa xa

Bây giờ đành chịu xa nhau
Em về ngõ trúc hái rau trong vườn
Đêm đêm nằm ngủ trên giường
Giữa đêm trở giấc môi hường hé ra

Bây giờ đành chịu chia xa
Em vào hang núi tôi ra hố ngàn
Gửi linh hồn lại nhân gian
Ôi Người Hải Ngoại ôi Nàng Phương Tây

Trăm năm trong cõi sinh tồn
Cá bờ mương nhảy xô hồn xuống hang
Biết bao là gái lộn đàng
Nhớ nhung như nhớ lang thang mây chiều
Ôm đầu tức tưởi đổ xiêu
Cánh tồn hoa hoạt hiện nhiều lửng lơ
Một ngàn cỏ lá cồn trơ
Đẩy ngang ngửa nhịp nước cờ chiêm bao
Giấn thân thể giấn bước vào
Sịch mành sực tỉnh hàng rào chắn ngang

Bây giờ con chuột lạc đường
Trút dâu biển dưới gậm giường của em
Thấy trăng sáng ở ngoài thềm
Nhớ xa xôi những thác ghềnh đổ sông

Mùa ve mưa lũ kiếm chồng
Gánh nhan sắc nặng tấm mồng một giêng
Chàng heo hút đợi đầu hiên
Thiếp đờ đẫn đóa mộng huyền lắt lay

Điêu linh một cuộc ai bày
Bốn chân giường sập tội này tại ai

Chị em nước mắt đầm đìa
Đã chia phố thị còn chia thôn làng
Trả hương rượu sớm chiều càng
Trả màu ly biệt lên đàng càng chia

Con người là để chửa hoang
Khóc rưng rức để hai hàng xa nhau
Khép hang hở để nghiêng đầu
Hốt hoa rụng để chia màu chửa hoang

Chiều chiều gửi một trang đi
Đầu đuôi lệch lạc còn ghi hoài hoài
Gửi đi một chút hằng ngày
Hằng nga sẽ bảo ngày dài như đêm

Chiêm bao cơn chuộng cơn chiều
Cơn mê sảng mộng cơn liều giấn cơn
Đầu đuôi cơn cuộc giận hờn
Oán sầu mộng mỵ oán hờn chiêm bao

Cho trời một giọt mù sương
Nửa xin cho đất máu hường cho tim
Nửa câu kiều diễm Sphinx
Tồn sinh dị ngữ vong tình sử xanh

Cô thơ áo đỏ vẽ bùa
Nàng Thơ Việt vẫn thêu thùa áo thơ
Tử sinh trình diện giữa tờ
Chép từ phố hội cuối bờ ghép qua

Mép bờ nước mọc nguyên tiêu
Tờ điên hoa giậy trăng Chiều Dã Man
Đất về lịch sử thênh thang
Cồn Hoa Lá trút cho hàng ngữa nghiêng

Cong cong cồn liễu mép rìa
Cảo thơm kỳ mộng sắp lìa phố hoa
Du dương bạc mệnh giang hà
Lừng vang cung bậc một Toà Tiểu Khê
Quít chanh ế ẩm mang về
Chợ đêm tăm tối đêm đề huề dâng
Khế chua phụng hiến Chư Thần
Tình Tiên như giấm mắt đầm mưa xuân
Thành thân gió cữ trăng tuần
Tiền Đường kim nhật hồng quần khứ niên

Buông cầm xuống bến rêu rong
Sầu trăng mạn bủa ở trong thân mình
Ngàn sao thiên cổ nguyên hình
Đổ sương bóng xuống triều bình bồng dâng

Đầu non du nhạc xanh ngần
Ngồi nghe hai ngả khép dần vòng vây
Bó tay buổi hội sau này
Mở năm ngón nhỏ ngước mày xin thưa…

Đi về trong thế kỷ sau
Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình
Đất buồn dưới gót thênh thênh
Em về đất thượng bỏ bình nguyên sao
Hồ in bóng rụng anh đào
Phố xanh đời phượng còn bao nhiêu hồng
Bây giờ em có buồn không
Màu trăng nước đó còn trông thấy gì

Lũng hẹp chiều hoang gái dại về
Rộng chân trời bão gió dồn khe
Khóc ngang ngửa mộng ôi nhà cửa
Tình luỵ lên ngàn hết chở che

Giết chết rừng sâu thẳm động vàng
Gầm beo rú cọp giữa đêm vang
Xa trời xa lạ xa lìa đất
Đo suốt khung đời không hẹn sang

Đi khắp càn khôn vũ trụ nào
Biển về đâu lại gãy ngàn sao
Con đường đổ lộn chôn và lấp
Tơ tóc liên tồn tập tuyết mao

Gái chết hôm qua chết bữa này
Quay vòng quỹ đạo giữa vòng tay
Vẽ hai hàng cỏ trong nguồn sử
Man dại xuân nguyền thệ cuối mây

Ôm thân thể bó linh hồn
Khóc nhan sắc bỏ sai cồn lũng hoang
Màu tơ tóc xõa đưa ngang
Bay ngần sương rộng tuyết dàn chiêm bao
Với môi với miệng đêm nào
Trong kỳ mộng bến xanh trào mưa xuân
Ngậm cười xoang điệu thanh tân
Buồn rơi bóng xuống một tuần thướt tha
Tháng gần năm đã rời xa
Mùa măng chớm mọc rớt hoa phương trời
Nhớ nhau bờ cỏ rối bời
Từng đêm chết lạnh em ngồi vén xiêm

Giờ vũ điệu về bay lá cỏ
Chiều thanh thiên gió chạy quanh vòng
Giờ tuổi trẻ mộng là xanh hay đỏ
Hay vô ngần sầu giậy ở bên trong

Trời đông buốt ngày mai em sẽ bỏ
Cuộc nô đùa thoáng hiện nước long lanh
Bờ thủy thảo cát lầm ai có dọ
Biết bao giờ trùng ngộ nối thiên duyên

Ai sẽ đếm một lầm trong hai lỡ
Một lần vai quang gánh nặng xa miền
Xuân sẽ khóc màu xuân xanh chẳng ở
Tuyết Khê Đầu phủ lạnh lá kim nguyên

Sầu chi thế người kia không thể rõ
Đường vu vơ sương nọ sẽ lên lời
Về vội vã sẽ muộn màng bóng thỏ
Níu hai tay khôn đọ với tay đời

Em đi mất nghĩa là không trở lại
Và muôn năm kỷ niệm chẳng mơ màng
Hình tơi tả xương rời vai ngọc ấy
Máu lìa da muôn thuở một thân nàng

Gió sớm đã nghe trời xứ lạ
Mưa tàn còn tưởng bóng ma quen
Khó ghi rất mực nhưng mà vẫn
Dễ tạc vô ngần há dám quên

Bây giờ xuân gãy nhành con
Con chim hoàng phượng hao mòn lạp hy
Hờn trăng xứ sở sai kỳ
Kết chùm bông hỏi tiếng gì lời mương
Rừng ma rú quỷ chán chường
Đập thung lũng rút hồn nương tử về
Trận tiền hỗn độn sơn khê
Vòng quay quỷ đạo ê chề hột sương

Lá cây rụng cánh chuồn chuồn
Lá cây là lá cỏ nguồn thu mưa
Đầu non lưng hạt nắng trưa
Nai rừng mỏi gối xin chừa lang thang
Duỗi dài bốn cẳng nằm ngang
Nhớ thương tháng cũ bước quàng hụt hao
Những người con gái tiêu tao
Ngõ ra quốc sắc lối vào thiên hương
Ái ân vừa đủ chán chường
Nhìn chân ngón chợt thấy đường quanh co

Trên đây là những bài đầu tiên của tập thơ Lá hoa cồn Bùi Giáng mà chúng tôi muốn giới thiệu tới bạn. Nó khá đơn thuần và giản dị khi nói về những thói quen sinh hoạt dân giã như vậy. Hãy cùng đọc Lá hoa cồn phần 2 để cảm nhận sâu sắc hơn về nội dung mà ông muốn chuyển tải bạn nhé!

Related posts

Tôi Vô Tình – Tập thơ vang danh của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh

admin

Nhà thơ Thái Bá Tân và tập Ngụ ngôn Ê-Dốp bằng thơ (2015) phần 2

admin

Bế Thành Long – Thi ca là người bạn đồng hành thủy chung

admin

Leave a Comment